KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 17

sẽ như thế, ông Sütő ạ.” Đúng lúc ấy mẹ kế tôi mở túi lấy ra một chiếc khăn
mùi soa đưa thẳng lên mắt. Có tiếng lục khục khác lạ phát ra từ trong cổ bà.
Rồi tất cả im lặng, tình huống trởnên thực sự khó xử, và tôi có cảm giác
mình cũng phải làm một điều gì đó. Nhưng sự việc xảy đến bất ngờ, tôi
chẳng nghĩ ra được gì khôn ngoan cả. Tôi thấy điều đó cũng khiến bác Sütő
ngại ngùng: “Thưa bà,” ông nói, “bà đừng như vậy! Đừng mà!” Nom ông có
vẻ hơi hốt hoảng. Ông cúi xuống, gần như gắn môi lên mu bàn tay mẹ kế tôi,
để hôn tay bà như ông thường làm. Rồi ông vội đi ra phía cửa, tôi suýt
không kịp né sang một bên tránh ông. Ông còn quên không tạm biệt cả tôi.
Chúng tôi vẫn còn nghe tiếng bước chân nặng nhọc giẫm trên những bậc
thang gỗ một lúc sau khi ông đi khỏi.

Sau một lúc im lặng, cha tôi bảo: “Thôi, thế là ta đã nhẹ đi một việc.”

Nghe vậy, mẹ kế tôi, giọng còn hơi nghèn nghẹn, hỏi lẽ ra có nên cầm cái
giấy biên nhận của bác Sütő hay không. Nhưng cha tôi bảo một cái biên
nhận kiểu ấy chẳng có “giá trị thực tế” gì, hơn nữa cất giấu nó còn nguy
hiểm hơn cả chính cái hộp. Ông giải thích với bà rằng bây giờ là lúc “được
ăn cả, ngã về không,”hơn nữa phải hoàn toàn tin tưởng vào bác Sütő, vì dù
thế nào, hiện tại chúng tôi không có cách giải quyết nào khác. Nghe vậy, mẹ
kế tôi liền im lặng, rồi sau đó bà nhận xét: mặc dù cha tôi có thể đúng,
nhưng giá như có “một tờ biên nhận trong tay” bà vẫn thấy yên tâm hơn.
Nhưng bà không đủ khả năng giải thích vì sao. Cha tôi giục bà cùng xem xét
những việc đang chờ, vì như ông nói, thời gian gấp lắm. Ông muốn bàn giao
cho bà các sổ sách kinh doanh, để một mình bà có thể xoay xở được, và cái
cửa hàng không phải đóng cửa chỉ vì việc ông phải vào trại lao động. Giữa
chừng cha còn nói qua loa với tôi vài câu. Ông hỏi nhà trường có cho tôi
nghỉ học dễ dàng không, và đại loại như thế. Cuối cùng ông bảo tôi cứ ngồi
yên đấy, trong khi ông làm sổ sách với mẹ kế tôi.

Chỉ hiềm một nỗi họ làm lâu quá. Tôi cố gắng kiên nhẫn một lúc và thử

nghĩ đến cha tôi, đúng hơn là nghĩ đến việc ngày mai ông đi, và có lẽ sẽ còn
lâu nữa tôi không được thấy ông; nhưng một lúc sau tôi mệt mỏi vì ý nghĩ
này, và khi đó, vì chẳng biết làm gì khác để giúp cha, tôi bắt đầu thấy chán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.