KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 20

suất bánh mì. Và bằng cách nào đó, qua cái nhìn tức tối và động tác khéo léo
của lão, giây phút ấy tôi bỗng hiểu sự thật về ý nghĩ của lão, lý do lão không
thể ưa người Do Thái: lão có cảm giác khó chịu vì lão đang lừa dối họ. Có
thể nói, lão hành động phù hợp với niềm tin của lão, hành động của lão được
dẫn dắt bởi sự phán xét của một lý tưởng, điều này thì tôi phải thừa nhận, dĩ
nhiên có thể là một cái gì đó khác hẳn.

Từ quầy bánh mì tôi vội vã quay về, vì đã quá đói bụng, nên tôi chỉ

định dừng lại nói nhanh với Annamária một câu, vì đúng lúc tôi leo lên cầu
thang thì nó đang nhảy chân sáo từ trên xuống. Nó ở cùng tầng với nhà tôi,
trong gia đình Steiner, những người mà gần đây chúng tôi thường gặp bên
nhà bác Fleischman. Trước đây chúng tôi ít để ý đến hàng xóm, nhưng nay
hóa ra chúng tôi cùng một chủng tộc, và vì thế cần phải có các cuộc trao đổi
quan điểm nho nhỏ vào các buổi tối về những triển vọng chung. Những lúc
đó, hai chúng tôi thường nói chuyện khác, và nhờ thế mà tôi biết ông bà
Steiner thực ra chỉ là cô chú của con bé, vì bố mẹ nó đang trong quá trình ly
dị, vẫn chưa thỏa thuận được với nhau về nó, họ đã quyết định gửi nó ở đây
thì hơn là ở với một trong hai người. Nó cũng từng ở trường nội trú, cũng vì
lý do giống tôi trước đây. Nó cũng trạc mười bốn tuổi, cổ cao, phía dưới
ngôi sao vàng ngực bắt đầu đội áo nhú lên. Nó cũng được sai đi mua bánh
mì. Nó còn muốn biết buổi chiều tôi có thích chơi bài tú lơ khơ hay không,
bốn đứa, với nó và hai chị em một nhà ở trên chúng tôi một tầng. Annamária
kết thân với hai chị em kia, còn tôi thì chỉ biết sơ vì thỉnh thoảng có gặp
chúng trong hành lang hay dưới hầm trú ẩn. Cô em nhỏ nom chỉ khoảng
mười một hoặc mười hai tuổi; cô chị lớn, tôi quen qua Annamária, cùng tuổi
với nó. Thỉnh thoảng, nếu ở trong căn phòng trông ra sân của nhà mình, tôi
thường thấy con bé vội vã từ nhà ra hoặc đang đi về nhà ở ngoài hành lang.
Có mấy lần chúng tôi chạm trán nhau dưới cổng vào nhà. Tôi nghĩ, đã đến
lúc có thể làm quen với cô nàng, và tôi cũng muốn như thế. Nhưng đúng lúc
ấy tôi lại nghĩ tới cha tôi, thành ra tôi bảo Annamária, “Hôm nay thì không,
vì cha tớ có giấy gọi.” Thế là nó sực nhớ ra rằng ở nhà chú nó đã nói tới
chuyện của cha tôi. Nó bảo: “Tất nhiên, vậy thì thôi.” Chúng tôi im lặng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.