KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 26

thức trong tôi cảm giác ân hận vì đã bỏ lỡ một việc có thể làm cho cha tôi,
bỏi tự mình tôi không nghĩ ra nổi việc này. Nhưng giờ đây, khi bác nhắc tới,
tôi bỗng cảm thấy có một gánh nặng, giống như một món nợ vậy, và để giải
thoát khỏi nó, tôi thú thật, “Cháu chưa.” “Lại đây với ta!” bác bảo.

Tôi phải cùng bác vào căn phòng trông ra sân. Chúng tôi cầu nguyện ở

đây, giữa vài thứ đồ gỗ lâu không dùng đã xộc xệch. Đầu tiên bác Lajos đặt
một chiếc mũ màu đen nhỏ hình tròn, vải lụa bóng lên phía sau đầu, chỗ có
một khoảng trống nhỏ giữa mái tóc màu xám lưa thưa. Tôi cũng phải lấy mũ
của mình từ phòng ngoài vào. Rồi bác rút trong áo khoác một cuốn sổ bìa
đen có viền đỏ, lấy kính từ túi trên ra. Sau đó bác bắt đầu đọc kinh, còn tôi
thì nhắc lại lời bác đọc, mỗi lần một đoạn đúng bằng đoạn bác đọc trước đó.
Lúc đầu mọi việc đều ổn, nhưng chẳng bao lâu sau tôi bắt đầu thấy mệt, và
hơn nữa, tôi hơi lúng túng là tôi không hiểu, dù chỉ một từ, những gì chúng
tôi đang nói với Chúa, vì chúng tôi phải cầu Chúa bằng tiếng Hebrew

4

,

tôi lại không biết ngôn ngữ này. Thế là để theo kịp, tôi buộc phải để ý đến
cái miệng mấp máy của bác Lajos, nên cuối cùng trong tôi chỉ còn lưu lại
hình ảnh cặp môi dày, ướt át cử động và âm thanh vô nghĩa của thứ ngôn
ngữ xa lạ mà chúng tôi lẩm nhẩm. À, còn thêm một hình ảnh mà tôi có thể
thấy phía trên vai bác Lajos, qua cửa sổ: cô chị lớn nhà trên đúng lúc ấy
đang đi lướt qua trên dãy hành lang treo, đối diện với chúng tôi ở tầng trên,
về phía căn hộ của họ. Hình như lúc đó tôi hơi lúng túng khi nhắc lại đoạn
kinh cầu. Nhưng cầu nguyện xong, bác Lajos có vẻ hài lòng, thái độ qua
gương mặt bác làm chính tôi cũng bắt đầu tin rằng chúng tôi đã làm được
một điều gì đó cho việc của cha. Và quả là, xét cho cùng, thế này dù sao
cũng khá hơn so với cảm giác nặng nề bị đòi hỏi lúc trước.

Hai bác cháu quay lại căn phòng sát đường phố. Đã nhập nhoạng tối.

Chúng tôi đóng những cánh cửa sổ có dán giấy phòng không, ngoài kia là
bầu trời màu xanh thẫm, ẩm ướt của mùa xuân. Mọi thứ giam kín chúng tôi
trong căn phòng. Tiếng ầm ĩ đã làm tôi mệt mỏi. Khói thuốc khiến mắt cay
sè. Tôi ngáp liên hồi. Bà cụ thân sinh ra mẹ kế tôi dọn bàn ăn. Bà đã mang
đồ ăn tối đến cho chúng tôi trong một chiếc túi xách lớn. Bà kiếm được cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.