KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 46

nghĩ thế nào, rồi ở nhà vợ ông và hai đứa bé sẽ ra sao nếu sau hai giờ ông
không về đến nhà? Qua ánh mắt ông, tôi nhận ra, chủ yếu ông chờ ý kiến
hay lời tuyên bố từ vị “chuyên gia” bề ngoài khả kính đã nói tới ở trên cho
những câu hỏi vừa nêu. Tuy nhiên tôi thấy người kia không chú ý đến ông
lắm: ông ta vừa rút ra một điếu thuốc, và giờ đây đang gõ gõ đầu điếu thuốc
lên nắp cái hộp đựng thuốc lấp lánh ánh bạc, có khắc nổi mấy chữ cái và
vạch kẻ. Nét mặt ông đăm chiêu và có vẻ như ông đang suy nghĩ gì lung
lắm, có khi ông chẳng nghe được tẹo nào từ câu chuyện. Thế là ông nhỏ
người lại quay về với sự rủi ro của mình; giá như ông chỉ đến bến xe bus
chậm hơn năm phút, thì ông đã không kịp đi chuyến xe bus buổi trưa; giá
không kịp chuyến xe ấy thì ông đã không chờ chuyến xe sau; và như thế
nghĩa là – cứ cho là “chỉ chênh nhau có năm phút” – thì bây giờ ông “đã
không ngồi ở đây, mà đang ở nhà với vợ con,” ông cứ đay đi đay lại mãi.

Tôi còn nhớ cả một người có khuôn mặt như hải cẩu: to béo, để ria mép

đen, dày và đeo kính mũi gọng vàng, liên tục muốn “thưa chuyện”với viên
cảnh binh. Tôi còn chú ý cả tới chuyện ông luôn cố ý làm việc đó hơi cách
xa mọi người, trong một góc nhà hay bên cửa ra vào. “Thưa ngài,” – thỉnh
thoảng tôi nghe thấy giọng rè rè của ông, “liệu tôi có thể thưa chuyện với
ngài?”

Hay: “Ngài sĩ quan, tôi chỉ xin ngài một phút, nếu có thể được…” Cuối

cùng viên cảnh binh cũng hỏi xem ông muốn gì. Lúc đó lại thấy ông ngập
ngừng. Ông ngước cặp kính mũi nghi ngại nhìn xung quanh. Và mặc dù khi
đó họ đứng ởmột góc nhà cách tôi khá gần, nhưng tôi không nghe được ông
lẩm bẩm cái gì: ông đang muốn khẳng định một điều gì đó. Rồi trên mặt ông
hiện lên một nụ cười có vẻ tin cậy và thân thiện. Cùng lúc đó lần đầu tiên
ông hơi xích lại gần, rồi từng tí một ông ngả hẳn đầu vào viên cảnh binh.
Đồng thời, tôi thấy ông có một cử chỉ lạ. Tôi không thật rõ ông định làm gì,
thoạt tiên tôi tưởng ông định cho tay vào túi trong để lấy một thứ gì đó. Tôi
còn nghĩ chắc ông muốn trình cho viên cảnh binh một thứ giấy tờ, hay một
loại thẻ đặc biệt nào đó. Tôi hoài công chờ mãi không thấy ông rút gì ra, vì
cuối cùng cử chỉ này dừng lại giữa chừng. Nhưng ông cũng không thôi hẳn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.