KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 48

Tựu trung lại, có thể nói, đã hết một ngày. Cuối cùng thì cũng có lệnh,

khoảng vào lúc bốn giờ chiều, đúng như viên cảnh binh đã hứa. Theo lệnh,
chúng tôi phải đi đến chỗ “cấp trên” để xuất trình giấy tờ, viên cảnh binh
thông báo với chúng tôi. Về phía anh ta, thì đã được thông báo qua điện
thoại, vì trước đó chúng tôi nghe thấy tiếng sắp xếp hối hả như chuẩn bị có
một sự thay đổi nào đó trong phòng anh ta: tiếng chuông điện thoại gióng
giả như thúc giục, sau đó anh ta cũng tìm ai đó, và xử lý nhanh gọn vài việc
qua điện thoại. Viên cảnh binh còn bảo anh ta cũng không được thông báo
chính xác, nhưng theo anh ta chỉ có thể là chuyện thủ tục ngắn gọn, ít nhất là
xét ở góc độ pháp luật đối với những vụ rõ ràng và không có nghi vấn gì
như trường hợp của chúng tôi.

Các toán người xếp hàng ba, cùng lúc đi ngược về phía thành phố, từ

tất cả những điểm nằm trên đường biên quanh vùng – đấy là khi đi ngang
đường tôi mới biết. Chẳng là khi qua cầu, tại chỗ ngoặt hay ngã giao nhau,
chúng tôi gặp các toán người khác, đông có, ít có, gồm những người đeo sao
vàng với một, hai, thậm chí có toán có tới ba cảnh binh đi cùng. Trong một
toán như vậy tôi nhận ra cả viên cảnh binh đi xe đạp lúc nãy. Tôi còn nhận
thấy các cảnh binh lúc này chào nhau bằng những câu ngắn kiểu nghề
nghiệp, cứ như họ đã tính trước đến các cuộc gặp gỡ này, và lúc đó tôi mới
hiểu rõ hơn ý nghĩa những cuộc trao đổi điện thoại lúc trước của viên cảnh
binh đi cùng chúng tôi: hóa ra họ đã thống nhất thời gian với nhau, có vẻ
như vậy. Cuối cùng tôi nhận ra mình đang đi giữa một hàng người dài, thỉnh
thoảng, cách quãng không đều ở hai bên dòng người, lại có một cảnh binh
áp giải. Chúng tôi cứ đi khá lâu như thế trên đường ô tô. Một buổi chiều
mùa hè đẹp trời, quang đãng, những con phố đông đúc pha trộn đủ sắc màu
như vào giờ này vẫn thế; tuy nhiên tôi chỉ còn thấy tất cả hơi nhạt nhòa.
Chẳng mấy chốc tôi mất luôn cả phương hướng, vì hầu hết chúng tôi đi qua
những đường phố mà tôi chưa biết. Rồi số lượng phố xá, người qua lại, và
chủ yếu sự dịch chuyển chậm chạp của một đoàn người khép kín – trong
những điều kiện thế này – đã chiếm hết tâm trí và nhanh chóng làm sao
nhãng sự chú ý của tôi. Suốt cả chặng đường dài thực ra tôi chỉ còn nhớ tới
sự hiếu kỳ có vẻ vội vàng, ngần ngại, gần như vụng trộm của dân chúng đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.