KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 64

rồi một ai đó, hay đúng hơn là những ai đó đã kéo cánh cửa nặng nề sang
một bên.

Đầu tiên tôi nghe thấy tiếng nói của họ. Họ nói tiếng Đức hoặc một thứ

tiếng gì rất giống thế, tất cả cùng một lúc. Theo như tôi hiểu: họ muốn
chúng tôi xuống. Nhưng trái lại, hình như chính họ đã nhảy vào giữa chúng
tôi; trước mắt tôi vẫn chưa nhìn thấy gì. Nhưng nghe nói va li, túi xách phải
bỏ lại. Sau đó, họ giải thích, người ta dịch lại và truyền cho nhau, rằng tất cả
sẽ được nhận lại tài sản của mình, tất nhiên, nhưng trước hết đồ đạc phải
được khử trùng, chúng tôi thì phải tắm rửa – đúng là cũng đến lúc, tôi cũng
nghĩ vậy. Vừa lúc ấy họ đến gần tôi, trong đám đông nhốn nháo, và thế là
cuối cùng tôi đã nhìn thấy những người ở đây. Tôi rất bất ngờ, vì đây là lần
đầu trong đời tôi nhìn thấy – ít nhất là thấy gần như thế này – những tù
phạm, những kẻ độc ác trong áo kẻ sọc, đầu cắt trọc, đội mũ khoanh tròn.
Tôi hơi giật mình lùi về phía sau khi nhìn thấy họ, tất nhiên. Một vài người
trong số họ trả lời các câu hỏi của mọi người, một số khác nhìn quanh trên
toa xe, mấy người khuân vác đã bắt đầu chuyển các gói đồ ra khỏi toa, bằng
kỹ năng thành thục của các phu khuân vác, và tất cả đều với một vẻ nhanh
nhẹn, lạ lùng, lọc lõi nào đó. Trên ngực họ, ngoài số tù như thường thấy trên
áo tù phạm, tôi còn thấy một hình tam giác màu vàng, và mặc dù giải đáp ý
nghĩa của màu này đối với tôi dĩ nhiên là không khó khăn gì, nhưng bỗng
nhiên nó vẫn đập vào mắt tôi bằng cách nào đó; suốt dọc đường tôi gần như
đã quên hẳn chuyện này. Bộ mặt họ trông cũng không thật đáng tin cậy: tai
vểnh sang hai bên, mũi nhô cao ra phía trước, đôi mắt sâu, nhỏ, giảo hoạt.
Họ có vẻ đúng là những người Do Thái ở tất cả mọi phương diện. Tôi cảm
thấy họ đáng ngờ và xa lạ. Khi nhận ra đám con trai chúng tôi, họ có vẻ
hoảng hốt. Họ thì thầm với nhau vội vã, và đó là lúc tôi khám phá ra điều bất
ngờ rằng có vẻ như người Do Thái không chỉ nói tiếng Hebrew như cho tới
nay tôi vẫn nghĩ: “Reds di jidis, reds di jidis, redsdi jidis?”

11

tôi từ từ hiểu ra

câu hỏi của họ. Đám con trai, cả tôi, đều đáp: “Nein

12

Tôi thấy họ không vui

lắm. Thế rồi đột nhiên – nhờ vốn tiếng Đức của mình, tôi hiểu ra một cách
dễ dàng – họ bỗng nhiên quan tâm đến tuổi chúng tôi. Chúng tôi bảo:
Viezehn, fünfzehn,”

13

tùy theo từng đứa. Ngay tức khắc họ phản đối rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.