KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 78

dù tôi có ngắm nghía thế nào đi nữa; sau đó ở trong căn phòng bỏ ngỏ tôi
còn được tự chọn một đôi trong một đống giày lạ kiểu: đế gỗ, lót vải, không
dây, bên sườn đơm ba chiếc cúc, và tôi nhanh chóng tìm ngay được một đôi
khá vừa chân. Rồi phải kể đến hai miếng vải xám nhỏ, tôi nghĩ chắc dùng
làm khăn tay, và một phụ kiện không thể thiếu được là chiếc mũ tù vải mềm,
hình tròn, cũ kỹ, có kẻ sọc ngang. Tôi hơi chần chừ, nhưng có tiếng giục giã
từ mọi phía, người ta vội vã mặc áo quần xung quanh khiến tôi cũng không
thể chờ thêm nếu không muốn bị chậm so với mọi người. Cái quần – vì quá
rộng và không có thắt lưng hay dây đeo – tôi vội vàng buộc túm lại, còn đôi
giày thì hóa ra có một tính chất không biết trước: đế nó cứng đơ. Trong khi
đó, để hai tay được tự do, tôi chụp chiếc mũ lên đầu. Đám con trai cũng đã
xong cả: chúng tôi nhìn nhau, không biết nên cười hay tốt hơn là nên ngạc
nhiên. Nhưng cũng không có thời gian cho cả hai chuyện ấy: chúng tôi lại
thấy mình đã ở ngoài trời. Tôi không biết ai đã điều hành, không biết cả điều
gì đã xảy ra – tôi chỉ nhớ có một áp lực nào đó đè nặng lên tôi, một sức
manh nào đó xô đẩy tôi đi, tôi bước tập tễnh trong đôi giày mới, trong bụi
mù và những tiếng động là lạ từ phía sau, nghe giống như người ta đang đập
lên lưng ai đó, cứ đi mãi về phía trước; lại những khu sân, những cổng cuốn
dây thép, những hàng rào thép gai mở ra rồi khép lại, cuối cùng tôi chỉ thấy
đang đi về phía một đám bòng bong rối mù và hỗn độn ở trước mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.