KHÔNG SỐ PHẬN - Trang 80

Lúc đầu, có thể nói, tôi mới chỉ cảm thấy mình như một người khách

trong tù, điều này có thể giải thích được, và về cơ bản mỗi chúng ta, xét cho
cùng, đều có xu hướng dễ bị ảo tưởng của bản chất con người, tôi nghĩ thế.
Khu sân nắng chang chang này ở đây nom có vẻ hơi trơ trụi, tịnh không thấy
bóng dáng sân bóng đá, vườn rau, bãi cỏ đâu. Chỉ có một ngôi nhà gỗ đơn
sơ, bề ngoài giống một nhà kho lớn: có vẻ đó là chỗ ở của chúng tôi. Tôi
được biết: chúng tôi chỉ được vào đó trước khi đi ngủ vào ban đêm. Phía
trước, phía sau là hàng dài những nhà kho giống như thế, chạy xa tít tắp, và
phía bên tay trái cũng là một dãy đúng như thế, mặt trước, mặt sau, bên cạnh
các nhà cách nhau một khoảng đều tăm tắp. Phía sau, một con đường nhựa
rộng, chói mắt – lại một con đường nhựa nữa, vì từ sau khi ra khỏi nhà tắm,
đường sá, những quảng trường và những tòa nhà giống hệt nhau trên khu đất
rộng bằng phẳng này đã không thể phân biệt nổi, ít nhất là dưới cái nhìn của
tôi. Ở những chỗ đường chính cắt qua những con đường chạy ngang nằm
giữa các nhà ở, một thanh chắn đường nom giống đồ chơi, xinh xắn, sọc
trắng đỏ, mảnh mai chắn ngang lối qua lại. Còn phía bên phải là hàng rào
dây thép gai đã rất quen thuộc, như tôi bất ngờ được biết có mắc điện, và
đúng vậy, lúc đó tôi nhận ra trên đỉnh những cột bê tông là các trụ sứ trắng,
giống như ở nhà tôi đã thấy trên các đường dây tải điện và dây điện thoại.
Người ta đảm bảo điện có thể giật chết người; chỉ cần bước lên con đường
cát nhỏ chạy dọc theo chân hàng rào là từ chòi canh (người ta đã chỉ cho tôi
thấy, và tôi nhận ra đó chính là những cái chòi mà từ ngoài ga tôi tưởng là
chòi canh thú), không cần một âm thanh hay một lời nhắc nhở duy nhất, lính
gác có thể bắn chết – những người đã thông thạo hơn cảnh báo từ mọi phía,
làm ra vẻ quan trọng và rất hăng hái. Chẳng bao lâu nhóm người tình
nguyện cũng đến, giữa những âm thanh náo nhiêt, lặc lè dưới sức nặng của
những cái nồi lớn màu đỏ gạch. Từ trước đó tin đã được loan ra, chỗ nào
cũng thấy kháo nhau, thấy nhắc đến, thấy truyền miệng trên khắp khu sân:
“Chúng ta sắp được chia xúp!” Khỏi phải nói, tôi cũng cho là đã đến lúc, tuy
nhiên bao nhiêu gương mặt rạng rỡ, sự biết ơn, niềm vui đặc biệt có vẻ gần
như con trẻ khi đón nhận tin này làm tôi thấy có chút kinh ngạc: tôi cảm
thấy như thể niềm vui ấy không phải vì món xúp, mà chủ yếu là vì sự quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.