KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 126

Cố gắng xoay đầu đi chỗ khác, Vệ Lam cũng không trả lời câu hỏi của

cậu, tiếp tục cúi đầu làm việc.

Đoàn Chi Dực lạnh lùng hứ một tiếng, xoay người rời đi.

Vệ Lam không thèm quan tâm cậu nghĩ gì làm gì, chỉ nhủ thầm cậu

cách càng xa càng tốt.

Cũng không biết qua bao lâu, Vệ Lam bỗng nhiên nghe tiếng gọi của

Đoàn Chi Dực: “Lại đây!”

Cô quay đầu lại, thấy cậu bưng mâm cơm để lên bàn trà, nhìn cô một

cách lạnh lùng.

Cô không biết được trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhưng rốt cuộc cũng

không dám không nghe lời, đành phải dời bước qua đó một cách không tình
nguyện.

“Ăn đi!” Đợi cô đi đến, Đoàn Chi Dực ra lệnh, lời ít nhưng ý nhiều.

Mắt Vệ Lam nhìn mâm cơm nóng hổi trên bàn, màu sắc phòng phú,

mùi thơm nứt mũi, thầm nghĩ chắc là không tệ. Cô không biết cậu biến đâu
ra mâm cơm này, cũng không biết tại sao cô phải ăn cơm. Có lẽ, cô vĩnh
viễn không thể giải thích nổi lối suy nghĩ của Đoàn Chi Dực.

Nhưng cô hoàn toàn không có hứng thú để ăn, liền lắc đầu.

Sắc mặt Đoàn Chi Dực tối sầm lại, dứt khoát bưng chén lên, cầm lấy

cái muỗng, đặt trước mặt Vệ Lam, lạnh giọng uy hiếp: “Có phải muốn tôi
đút cậu hay không?”

Vệ Lam hết hồn, nhìn cậu bằng ánh mắt chán ghét lạnh lùng, cuối

cùng cũng miễn cưỡng đưa tay bưng chén lên, lại rầu rĩ nhìn cậu một cái,
cuối cùng múc từng muỗng từng muỗng ăn vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.