KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 128

Đoàn Chi Dực chán ghét mà nhìn cô gái khóc đến mất hình tượng,

trên mặt còn dính đầy cơm, nước mắt nước mũi tèm nhem. Trong lòng càng
phiền thêm, dù sao cậu cũng chỉ là một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi,
sự kiên nhẫn cũng có giới hạn có mức độ, giờ phút này thật sự ước gì có thể
bước đến bóp chết cô, để đổi lấy sự yên tĩnh cho bản thân.

Nhưng cuối cùng, cậu cũng chỉ nắm chặt tay, đột nhiên đứng dậy, xoay

người đạp cửa bỏ đi.

Vệ Lam cũng không phải cô gái ưa khóc nhè, trước giờ cô luôn rất lạc

quan, cũng rất ghét mấy cô gái được nuông chiều hở một tý là khóc lóc.
Nhưng ở trước mặt Đoàn Chi Dực, bởi vì không có sức phản kháng, cho
nên ngoại trừ bất lực mượn nước mắt để giải tỏa, không biết còn có thể làm
gì.

Khóc lóc quả thật khiến người ta mệt mỏi, một mình Vệ Lam ngồi trên

sô pha, khóc rồi lại khóc, liền hết hơi mệt mỏi buồn ngủ.

Lúc Đoàn Chi Dực trở về, nghiêng đầu nhìn đến sô pha, dường như

người đã ngủ say rồi.

Sóng mắt cậu khẽ lay động, nhẹ nhàng gập người ngồi xổm xuống

trước mặt cô, ánh mắt lặng lẽ nhìn cô chăm chú.

Có lẽ là khóc rất lâu, mắt Vệ Lam lúc ngủ cũng thấy hơi sưng đỏ. Trên

mặt còn chưa lau sạch cơm, cả khuôn mặt hình như ốm hơn trước rất nhiều.
Có lẽ còn chưa bằng cả bàn tay của cậu, điềm đạm đáng yêu, lại có chút
buồn cười.

Cô điển hình là một cô gái nhiệt tình cởi mở, đôi lúc om sòm quá mức

khiến người ta chán ghét. Nhưng bởi vì như thế nên cô rất đáng yêu, lúc nở
nụ cười, miệng nhếch cao, ngây thở hệt như đóa hoa nở rộ, tiếng cười ấy dù
cách rất xa đều có thể khiến người ta nghe thấy. Thật giống như một ‘tiếng
cười như chuông bạc’ được viết trong sách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.