KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 157

Vệ Lam lúc nãy vẫn còn kìm nén không nói chuyện mà chống đối một

phen, nhưng lúc này cô đã mất thế rồi. Ngoài việc chịu thua thì vẫn chịu
thua thôi: “Đoàn Chi Dực, tôi sai rồi, cậu tha cho tôi đi!”

Đoàn Chi Dực tức giận đầy bụng, chỉ cười nhạt trước sự cầu xin của

cô. Lúc này toàn bộ ánh mắt đều đặt trên tấm lưng bóng loáng không tì vết
cùng vòng eo đang run nhẹ của người con gái bị mình cởi sạch đồ.

Thực ra vào một giây này của lúc nãy, cậu vốn dĩ chỉ muốn dọa cô

thôi, cho cô một bài học, nhất là lúc hai người giằng co nhau lâu như vậy,
trên mặt bị cô cào cấu mấy cái sắp thành đầu heo rồi, trong lòng đầu là bực
tức, làm gì còn ý nghĩ nào khác.

Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên có chút hoảng hốt, những ngày gần đây,

cơ thể cậu thường xuyên nổi lên ham muốn, làm thức tỉnh trong chớp mắt.
Bàn tay đó như có một sức mạnh nào đó dẫn đắt, để cậu vuốt ve cái vòng
eo nhỏ nhắn mềm mại của cơ thể phía dưới mình.

Vệ Lam bất ngờ bị đụng vào, nên giật mình một cái, tiếng nói mang

theo tiếng khóc nức nở: “Xin xin xin………. xin cậu đó…….”

Lại không biết phải nói gì khác.

Nhưng lời cầu xin đáng thương này, cũng chẳng làm cho bạn học

Đoàn Chi Dực cảm động, nói đúng hơn, cậu hoàn toàn làm ngơ, ngoài việc
thưởng thức cơ thể trong trắng xinh đẹp này, trong đầu cậu đều trống rỗng,
chẳng nghe thấy điều gì. Hoặc có thể nói, lời cầu xin yếu ớt này, giống như
chất xúc tác đổ vào trái tim buồn bã của cậu.

Cả người cậu đè xuống, chồng lên người Vệ Lam. Đến gần cái cổ của

cô.

Không sai, chính là hương vị này, mỗi ngày đều quấy nhiễu làm cậu

ngủ không yên, mỗi ngày đều làm cho cậu ước gì có thể nuốt trọn hương vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.