KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 289

anh ấy luôn ở bên Trần Vũ Yên. Cho dù anh ấy không thích mình, muốn
chia tay cũng không sao, nhưng anh ấy không thể đột nhiên né tránh không
chịu gặp mình như thế. Mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần, nói xong những
lời muốn nói thì mình sẽ buông tay.” Nói xong, cô bỗng nhiên nắm lấy tay
Vệ Lam, vội vàng nói: “Đúng rồi, Vệ Lam, cậu gọi điện thoại liên lạc với
anh ấy giúp mình được không? Các cậu cũng là bạn học, có lẽ anh ấy sẽ
nghe lời cậu.”

Vệ Lam có vẻ khó xử, nhưng nhìn vẻ mong ngóng của Quách Chân

Chân thì đành phải rút điện thoại ra, gọi số của Đoàn Chi Dực. Dù sao dó
gọi cũng như không, điện thoại của Đoàn Chi Dực đã bị anh ném hỏng một
tiếng đồng hồ trước.

Vệ Lam cho Quách Chân Chân nghe âm thanh ‘không thể liên lạc

được’ rồi bất đắc dĩ nhún vai. Nhưng nhìn vẻ mặt mất mát đau thương của
cô ấy, tim cô như thắt lại, cô buột miệng nói: “Chân Chân, cậu đừng lo,
mình sẽ đi tìm Đoàn Chi Dực giúp cậu, bất luận thế nào cũng bắt anh ta đến
đây gặp cậu.”

Mắt Chân Chân lập tức lóe lên vẻ vui mừng, cô nắm tay Vệ Lam, nói:

“Thật sao? Vệ Lam, cậu nhất định phải tìm được anh ấy, cậu nói với anh ấy
mình chỉ muốn gặp anh ấy một lần thôi, nói rõ ràng với anh ấy rồi sau này
tuyệt đối không làm phiền anh ấy nữa.” Nói xong, Quách Chân Chân đẩy
cô: “Cậu đi ngay đi, không cần ở đây trông mình.”

Vệ Lam gật đầu, rồi lại quay sang người đàn ông vẫn đứng im từ nãy

giờ kia, liếc mắt tỏ ý nhờ vả anh ta. Sau khi tạm biệt Chân Chân, cô nhẹ
nhàng ra cửa mà không yên lòng cho lắm.

Vệ Lam ra khỏi bệnh viện, cảm thấy ánh mặt trời chói chang đến lóa

mắt, thế mà trong lòng lại rét căm căm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.