KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 299

Nói xong, cô dùng sức đẩy anh ra, quay người nắm lấy nắm cửa,

chuẩn bị rời khỏi chỗ làm người ta phát điên này.

Không ngờ, Đoàn Chi Dực nhanh tay, kéo cô lại, giam cô giữ hai cánh

tay của mình, cả người dán vào người cô, hai đôi mắt đỏ hoe, từng chữ câu
câu nói bên tai cô: “Em cứ thử đi!”

Vệ Lam bị anh vây khốn, không còn đường thoát, tiếng nói của từng

chữ từng câu kia giống như tiếng của ma quỷ truyền vào đầu, cả người đều
là hơi thở nóng rực của anh, cả người gần như mềm nhũn, giọng nói mang
theo sự cầu xin: “Đoàn Chi Dực, tôi xin anh, anh đừng ép tôi nữa!”

Môi của Đoàn Chi Dực để bên má cô, giống như hôn lướt qua bờ má

cô, hơi thở ấm nón kia lướt nhẹ qua gương mặt trắng nõn của cô, làm cho
Vệ Lam hơi run nhẹ, cô khó có thể hình dung cảm giác đó, có chút sởn tóc
gáy, cũng có chút hoảng hốt, tóm lại là thật mà không thật, khó có thể hình
dung.

“Tôi chính là muốn ép em.” Anh từ từ dừng ở bên tai cô, nói nhỏ: “Em

là kẻ lừa đảo, tôi sẽ không bị em gạt lần nữa.”

Nói xong, anh cắn lên vành tai đang nóng lên.

Vệ Lam cho rằng anh định cắn đứt tai mình, sợ tới nỗi suýt chút thét

lên, lại cảm nhận được anh chỉ ngậm chỗ đó, khó khăn lắm mời im lặng lại.

Nhưng thực tế cũng không tốt được bao nhiêu. Cái cắn nhẹ đó, giống

như đang đốt lửa trên người cô, cả người nóng đến khó chịu.

Vệ Lam vừa gấp vừa thẹn, thử đẩy anh ra, lại giống như ngọn núi,

không hề nhúc nhích. Bị anh làm cho vừa tê vừa dại, Vệ Lam chỉ cảm thấy
cơ thể sắp sửa co rút lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.