KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 314

Cuối cùng Vệ Lam cũng ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh một cái, uể

oải nói: “Tôi không cam tâm thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?”

Đoàn Chi Dực nghẹn họng, sa sầm mặt lại, vung tay cô ra, hừ lạnh

một cái, quay đầu sang hướng khác. Nhưng chợt nhớ đến điều gì đó, anh
quay người lại, đặt tay lên vai cô, kéo cô vào lòng mình, giọng mang theo
chút kiêu căng đắc ý: “Đúng vậy, em có cam tâm hay không thì cũng chả
sao.”

Nói xong, men theo sườn mặt cô, tìm đến môi cô, hôn lên đó.

Trái tim vốn đã lạnh lẽo của Vệ Lam nay càng thêm giá băng.

Vệ Lam gần như đã quen thuộc với mỗi ngóc ngách của căn biệt thự

này, còn căn phòng ngủ cô bị thất thân kia, đã xuất hiện vô số lần trong
những cơn cá mộng của cô suốt mấy năm nay. Lòng không khỏi buồn bực,
khi sắp xếp hành lý, cô gần như chết lặng như một con rối gỗ.

Nhìn Vệ Lam sắp xếp quần áo đồ dùng của mình vào hộc tủ, cuối

cùng tâm trạng của Đoàn Chi Dực cũng vui vẻ hơn. Anh đứng ngoài cửa,
lẳng lặng nhìn bóng dáng cô thật lâu, đến khi không nhịn được nữa thì bước
vào, ôm chầm lấy cô từ phía sau.

“Làm gì vậy?” Vệ Lam hỏi xong, cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Dường như tần số xuất hiện của câu này hơi bị cao.

Đoàn Chi Dực làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào người cô, ôm

cô thật chặt, rồi từ phía sau hôn lên vành tai cô.

Vệ Lam thu dọn đồ đạc xong nên người đầy mồ hôi, bị anh ôm như

vậy cảm thấy rất không thoải mái nên đẩy anh ra, nói với giọng ghét bỏ:
“Anh buông tôi ra, tôi phải đi tắm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.