KHÔNG THỂ BUÔNG TAY - Trang 82

Vệ Lam nghĩ lại thì thấy cũng phải. Đoàn Chi Dực lớn hơn họ hai

khóa, lẽ ra đã là sinh viên, hơn nữa với dáng vẻ hầm hầm cả ngày của cậu
ta, nhìn là biết chính là ông cụ non, không giống người thích đọc truyện
tranh.

Cô hậm hực định cất mấy quyển truyện tranh, nhưng chưa kịp bỏ vào

cặp thì đã bị Đoàn Chi Dực vươn tay ngăn lại. “Có chuyện năn nỉ người
khác mà chỉ có chút thành ý thế thôi sao?”

Mắt Vệ Lam sáng rực lên, tưởng rằng đã có hy vọng nên vội vã nhét

mấy quyển truyện vào tay Đoàn Chi Dực, rồi nói: “Cậu còn muốn gì nữa?”

Đoàn Chi Dực lướt sơ qua cái bìa của quyển truyện, sau đó tiện tay

nhét vào cặp mình, rồi mới bâng quơ nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”

Vệ Lam biết điều, lập tức nói: “Mình mời cậu.”

Đoàn Chi Dực không nói gì, lãnh đạm xoay người đi.

Vệ Lam vừa căng thẳng vừa mừng rỡ đi theo sau cậu. Nhưng vừa ra

khỏi vườn hoa, đi được mấy bước Đoàn Chi Dực bất ngờ quay đầu lại, mặt
mang theo vẻ tức giận, bực bội quát: “Đừng có đi sau lưng tôi!”

Vệ Lam bị cậu ta quát nên hơi sững người ra, chân cũng vô thức bước

nhanh tới trước, đi ngang hàng, cách Đoàn Chi Dực khoảng nửa mét. Cô
chẳng hiểu ra làm sao nên vò đầu: “Không đi sau cậu thì sao biết cậu muốn
đi đâu. Cái cậu này sao mà kỳ cục thế nhỉ?”

Đoàn Chi Dực lườm cô một phát thật dữ dằn, nhưng không trả lời câu

hỏi của cô.

Hai người sóng vai nhau đi ra cổng trường, khi đến trước cửa một

quán hoành thánh, Vệ Lam bỗng dừng bước, chỉ vào bảng hiệu. “Hoành
thánh ở đây ngon lắm nè.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.