Từ Kính Dư nhướng mày, cúi đầu nhìn Ứng Hoan: "Chuyện này mấy
người phải hỏi cô ấy."
Ứng Hoan nhìn bọn họ, bỗng nhiên nhớ lại cảnh tượng ở đội y tế năm
đó, không nhịn được nở nụ cười, đã thật lâu cô chư làm lại cái này_____
Hai tay giơ ngón tay cái lên, hướng từng người kêu tên bọn họ, sau đó
còn nói cố lên rồi chúc phúc.
Cuối cùng, nhìn về phía Trần Sâm Nhiên.
Thiếu niên......
Không, phải nói đàn ông đi, Trần Sâm Nhiên thành thục không ít, rốt
cuộc đã gần 24 tuổi, bớt đi ngây ngô cùng táo bạo, nhiều một tia trầm ổn
cùng nội liễm.
Không đổi chính là, ánh mắt cậu nhìn cô có chút giống với ánh mắt
nhìn cô ở Olympic, có chút...... Nóng cháy?
Ứng Hoan đã uống không ít rượu, đầu có chút choáng, mặt cũng
phiếm hồng, cô hoảng hốt vài giây, rất nhanh đã ném đi suy đoán không
dám chắc kia, cô mỉm cười mà hướng cậu ta lắc lắc ngón tay cái: "Cố lên,
Trần Sâm Nhiên, lấy huy chương vàng cho huấn luyện viên Ngô."
Trần Sâm Nhiên hầu kết lăn lộn vài cái, môi mím thành một đường,
yên lặng nhìn cô: "Được."
Vì những lời này, cậu muốn dùng hết nhiệt huyết và năng lực của bản
thân.
Từ Kính Dư dùng đầu lưỡi chống má, có chút ẩn nhẫn mà nhéo nhéo
eo Ứng Hoan, Ứng Hoan hơi đau, ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt có
chút mờ mịt: Làm sao vậy?