KHÔNG THỂ NGỪNG YÊU EM - Trang 1067

"Về nhà, Ứng Tiểu Hoan." Anh thấp giọng.

"A..." Ứng Hoan cười, "Vâng."

Một đám người tản đi, ai đi đường nấy, luôn có ngày gặp lại.

Lúc Từ Kính Dư ôm lấy Ứng Hoan rời đi, quay đầu lại nhìn thoáng

qua, thấy Trần Sâm Nhiên còn đứng ở cửa, lẳng lặng mà nhìn bọn họ, anh
không cần nghĩ cũng biết, cậu ta đang nhìn bóng dáng Ứng Hoan.

Vô cùng khó chịu khó chịu.

Cực độ khó chịu.

Cảm giác khó chiụ này kéo dài suốt cả đường, nhưng anh không biểu

hiện rõ ràng, Ứng Hoan cũng không phát hiện, cô có chút say. Tửu lượng
của cô vốn dĩ không tốt lắm, uống lên mấy chén rượu vang đỏ liền có chút
choáng váng đầu, ngồi một đường xe, đầu óc càng mơ hồ hơn.

Cô dựa đầu và cửa xe, mơ màng sắp ngủ, đầu gật gà gật gù.

Từ Kính Dư dừng xe, trực tiếp ôm người từ trong xe ra, ngày thường

Ứng Hoan được anh ôm tới ôm đi đã thành thói quen, nhưng lúc này là ở
bên ngoài, cô giãy giụa một chút, nhỏ giọng nói: "Anh thả em xuống.... bị
người nhìn thấy thì không tốt......"

Từ Kính Dư ôm cô không bỏ, sức lực của anh rất lớn, ôm cô như ôm

mèo nhỏ: "Hơn nửa đêm thì ai nhìn thấy?"

Ứng Hoan lung lay chân, đầu choáng váng, cô lại nghĩ tới số tiền mua

máy bay tư nhân kia, đầu cọ cọ ở hõm vai anh, dán ở bên tai anh nói: "Từ
Kính Dư, chúng ta bán máy bay được không?"

Cô thật sự không muốn máy bay tư nhân gì cả, luôn cảm thấy nếu ba

mẹ cô biết Từ Kính Dư mua máy bay tư nhân cho cô, khả năng sẽ bị dọa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.