ngất xỉu đi, hoặc là mắng cô một trận, nói cô không hiểu chuyện......
Từ Kính Dư liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt mà nói: "Không bán."
Ứng Hoan: "......"
Cô bám riết không tha: "Bán đi, phí bảo dưỡng cao như vậy, anh cũng
chưa có tiền."
Từ Kính Dư đi đến cửa thang máy, ấn nút, rũ mắt nhìn cô: "Ai nói với
em anh không có tiền?"
Ứng Hoan: "Chính anh nói nha."
Từ Kính Dư cười: "Cưới em về vẫn đủ tiền, em còn nghĩ muốn cái
gì?"
Ứng Hoan chính là sợ, vội nói: "Không muốn không muốn, em cái gì
cũng không muốn."
"Thật không cần?"
"Không cần!"
Từ Kính Dư cười, ôm người đi ra thang máy. Tới cửa rồi, ấn mật khẩu
vào nhà, cửa vừa mở liền bước vào đè cô lên cửa, cắn nhẹ môi cô: "Ứng
Tiểu Hoan, trước kia có thích nam sinh khác không? Lúc học đại học?"
Ứng Hoan vốn dĩ đã choáng váng đầu, bị anh xoay vòng, còn bị hôn
môi, sớm đã không thể suy nghĩ được gì, cô hàm hồ mà nhỏ giọng nói:
"Không có......"
Từ Kính Dư ấn eo cô, liếm nhẹ tai cô, Ứng Hoan run rẩy, nghe thấy
anhthấp giọng hỏi: "Thật không có?"