Từ Kính Dư chống má cười, một bước qua đi, ôm lấy eo cô, xoay
người đặt cô lên gạch men lạnh lẽo. Ứng Hoan giãy giụa, nước chảy trên
khuôn mặt non mịn, ánh mắt thanh triệt mê mang, nhíu mày nói: "Từ Kính
Dư anh thả em xuống dưới."
Từ Kính Dư buống người ra, cúi đầu hôn cô, hơi thở hơi trầm xuống:
"Ứng Tiểu Hoan, sao em lại cậu dẫn anh như vậy?"
Ứng Hoan thở dốc: "Em không có!"
Từ Kính Dư áp dục vọng cuồng dã xuống đáy lòng, cắn môi cô, giọng
nói khàn khàn: "Em như vậy, đáng yêu đến mức làm anh muốn giết em"
Ứng Hoan đột nhiên rùng mình, nhưng cô vẫn không xin tha, đêm nay
cô đặc biệt cứng.
"Từ Kính Dư, đêm nay ánh dám giết em, em sẽ ném nhẫn đi."
"Em không gả cho anh."
Từ Kính Dư: "......""
Anh hơi lùi lại, cúi đầu nhìn cô: "Emnói cái gì?"
Ứng Hoan tháo nhẫn ngay trước mặt anh, làm bộ muốn ném. Từ Kính
Dư cắn má, lập tức đè tay cô, lấy nhẫn đặt trong ngăn tủ, thuận tay tắt
video. Anh cởi bộ đồ ướt đẫm trên người ra.
Dáng người của anh đẹp như một kiện tác nghệ thuật, mỗi một khối cơ
bắp, một động tác, đều tràn ngập lực lượng.
Anh chuyển qua tới, bọt nước trượt theo cơ bắp xuống đường nhân
ngư rồi xuống hơn nữa......