Nhiên, dùng sức ghim kim lên người hình nhân, trong miệng lẩm nhẩm:
"Cho cậu khi dễ tôi."
Hình ảnh này quá mức sinh động.
Cùng cô gái nhỏ có chút an tĩnh và ngoan ngoãn phía trước không
giống nhau, tương phản đến lợi hại.
Anh không nhịn được cười, liếc nhìn Ứng Trì lên tiếng, "Cố lên,
nhược kê, chị cậu chờ cậu báo thù."
Ứng Trì vẻ mặt muốn bùng phát, không biết vì cái gì tự nhiên lại bị
mắng.
Từ Kính Dư đã đi được vài bước cậu mới phản ứng lại, đột nhiên đứng
lên, lớn tướng hét: "A a a, Từ Kính Dư anh chờ cho tôi! Tôi muốn KO
anh!"
Từ Kính Dư đưa lưng về phía bọn họ, lưu loát mà nâng tay, làm động
tác ok.
Ứng Hoan: "..."
Quyền thủ đang huấn luyện đều quay ra xem, hai mặt nhìn nhau.
Đây là làm sao vậy?
Thạch Lỗi cười: "Thằng nhóc này ngu sao? KO Từ Kính Dư? KO
Kính Vương?"
Dương Cảnh Thành: "Có ước mơ không tốt sao? Tôi cũng mong có
thể KO Kính Vương, như vậy tôi chính là vương."
Thạch Lỗi trào phúng: "Cậu cũng thật sẽ nằm mơ."