Ứng Hoan khẽ mím môi, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói:
"Không giận, không né, được chưa? Tôi chỉ cảm thấy quá xấu hổ, nếu anh
không đề cập tới, qua mấy ngày tôi có thể quên rồi..."
Từ Kính Dư: "Thật sự?"
Ứng Hoan: "Thật sự!"
"Kia, hiện tại có thể đi theo đội chưa?"
"Tôi đi còn không được sao?"
Từ Kính Dư cười nhẹ, bên kia Ngô Khởi hô một tiếng: "Từ Kính Dư,
mau tới đây, đến phiên cậu."
Từ Kính Dư đáp lại: "Đã biết."
Anh nhìn Ứng Hoan đang mặt đỏ tai hồng, vỗ nhẹ lên đầu cô, "Đi
thôi."
Ứng Hoan đứng bất động, giống như đang hờn dỗi, Từ Kính Dư quay
đầu lại kêu cô, "Còn thất thần cái gì?"
Cô suy nghĩ có chút mông lung, vẻ mặt không vui quay đầu lại, ngữ
khí cũng không tốt: "Đi làm gì?"
Từ Kính Dư nhướng mày: "Đi nói với huấn luyện viên Ngô muốn theo
đội, cho người đặt vé máy bay, bằng không cô đi như thế nào?"
Ứng Hoan: "..."
Cô hít một hơi thật sâu, bình phục lại nhịp tim đang đập loạn, đi qua
bên Tù Kính Dư, nói với huấn luyện viên Ngô mình muốn đi theo đội, Ngô
Khởi cười cười: "Được, anh sẽ kêu người đặt vé máy bay cho em."