Ứng Trì vui mừng: "Thật tốt qúa!"
Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành cũng thấy rất vui, Thạch Lỗi cười
nói: "Cô đi thật tốt quá, chẳng may tiểu tổ tông cùng Trần Sâm Nhiên nháo
lên, cô còn có thể dỗ, còn có thể cổ vũ mọi người."
Ứng Trì hừ một tiếng: "Tôi cùng cậu ta nháo cái gì? Miệng cậu ta
không nói bẩn thỉu tôi sẽ không tranh luận với cậu ta."
Trần Sâm Nhiên cười khẩy: "Mẹ nó, ai muốn cùng cậu tranh luận?"
Ứng Trì tức chết đi được, Ứng Hoan sờ sờ đầu cậu, "Đừng cãi nhau."
"Được thôi." Ứng Trì ngoan ngoãn gật đầu.
Ứng Hoan cười cười với Thạch Lỗi, dư quang thoáng nhìn Từ Kính
Dư đi đến trước mặt Tào Uy, mang lên quyền bộ, liếc mắt nhìn cô, cả người
tràn ngập tự tin.
Ứng Hoan nhìn anh, đột nhiên hối hận, cô đáng ra phải đánh anh một
chút, đòi lại mới đúng.
Càng nghĩ càng cảm thấy nên làm như vậy.
Bằng không rất khó để nhịn xuống.
Sau khi Từ Kính Dư kết thúc huấn luyện, Ứng Hoan đi đến trước mặt
anh, anh đang mở băng vải, từng vòng rơi trên mặt đất.
Anh nhướng mày nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Ứng Hoan cầm vở, cuốn lại thành vòng, nhìn về phía anh, giọng điệu
giống như ra lệnh: "Anh đưa tay ra."