Ứng Hoan sửng sốt, "A? Anh ở dưới ký túc xá của tôi?"
Khương Manh nghe thấy, lập tức nhìn qua.
"Ừ, xuống lầu đi."
Cắt đứt điện thoại, Ứng Hoan nhìn về phía mọi người, "A..Từ Kính
Dư ở dưới lầu, mang vé cho chúng ta."
Lâm Tư Vũ cười tủm tỉm: "Ồ, mặt mũi cậu cũng thật lớn, còn có thể
làm Kính Vương mang vé đến, quan hệ hai người từ khi nào lại tốt như
vậy? Anh ấy không phải muốn theo đuổi cậu chứ?"
Ứng Hoan nhe răng, làm lộ ra niềng răng, mặt không biểu tình nói:
"Cậu cảm thấy có khả năng sao? Ai thích em gái niềng răng?"
Lâm Tư Vũ nhìn cô, chớp mắt nói: "Niềng răng bỏ đi không phải sẽ
rất xinh đẹp sao? Có thể anh ấy muốn bắt cậu vào tay ngay khi cậu còn đeo
niềng răng, cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường, chứ chờ đến khi cậu xinh
đẹp thì không phải theo đuổi càng khó sao? Hơn nữa... Đối với niềng răng
của cậu mà còn có thể hôn được, cái này chính là chân ái."
Ứng Hoan: "..."
Cô cũng không muốn để người khác hôn niềng răng của mình.
Khương Mạnh cúi đầu, thúc dục nói: "Đi nhanh đi, không phải nói anh
ấy ở dưới lầu sao?"
Vài người vội vàng xuống lầu.
Hôm nay Ứng Hoan mặc đồng phục của đội, áo thun màu đỏ, quần có
màu đỏ và màu trắng đan xen, làn da cô rất trắng, dáng người mảnh khảnh,
tóc buộc đuôi ngựa, tươi trẻ tràn đầy tinh thần, ăn mặc rất đẹp.