làm phẫu thuật, còn để lại sẹo, không quá lớn, thời gian qua lâu nên nếu
không để ý sẽ không thấy rõ, tay cô mơn trớn nhẹ nhàng lên vết sẹo, Từ
Kính Dư giật giật chân.
"Đừng nhúc nhích." Cô nói.
"Ừ."
Đầu gối Từ Kính Dư hơi lung lay, đụng tới người cô, đôi chân thon
dài, thoạt nhìn rất gầy. Anh tự cho là lực đạo không lớn, Ứng Hoan nửa
ngồi xổm, trọng tâm không vững, lảo đảo ngã, anh cả kinh, vội duỗi tay kéo
cô lại.
Một tay Ứng Hoan chống trên mặt đất, một tay thuận thế bắt lấy tay
anh đang giơ ra, ổn định cơ thể có chút mờ mịt nhìn anh: "Sao anh lại đẩy
tôi?"
Từ Kính Dư liếm môi, kéo cô lại, thấp giọng cười: "Tôi chỉ chạm nhẹ
một chút, ai biết cô lại nhẹ như vậy, chạm vào liền ngã."
"Anh chạm nhẹ một chút có thể giống với người khác sao?"
"...."
Từ Kính Dư lại nhớ tới việc đụng vào ngực cô lần trước, có chút
không được tự nhiên mà quay đầu đi, ra dấu OK, thành tâm nói: "Được, lần
sau tôi sẽ chú ý, được rồi chứ."
Ứng Hoan ngẩng đầu trừng anh, lười nói chuyện.
Từ Kính Dư cười nhẹ, cúi đầu kề sát bên tai cô, tiếng nói trầm thấp:
"Hỏi cô một chuyện"
Bên tai Ứng Hoan tê rần, ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: "Cái gì?
Anh muốn hỏi gì?"