Từ Kính Dư nhìn cô, rất nghiêm túc hỏi: "Cô chỉ bị mù mặt đúng
không? Đẹp hay xấu cô vẫn phân biệt được chứ?"
Hay là xấu và đẹp ở trong mắt cô đều tồn tại dưới dạng mosaic, như
vậy thật khổ tâm.
Ứng Hoan: "....."
Cô dừng vài giây, lớn giọng nói: "Đương nhiên tôi biết phân biệt!
Cũng không phải thẩm mỹ của tôi có vấn đề."
"Vậy là tốt rồi."
Ứng Hoan một lời khó nói hết: "Sao anh lại nghĩ tôi như vậy?"
Từ Kính Dư nhếch miệng, ánh mắt dừng trên mặt cô, không chút để ý
nói: "Tôi sợ cô nhìn tôi và Thạch Lỗi đều là một dạng, như vậy thật không
xong."
Ứng Hoan ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu không thấy đáy của
anh, ngực đột nhiên nhảy một chút, tựa như đầu quả tim bị bóp nhẹ.
Mới vừa đi đến phía sau bọn họ, Thạch Lỗi đang đổi tạ bỗng nhiên
quay đầu tới, "Kính Vương, gọi tôi à?"
Từ Kính Dư dừng một chút, quay đầu nhìn anh ta một cái, "Không có
chuyện của anh, nên làm gì thì làm đi."
"Được thôi."
Thạch Lỗi tiếp tục mang tạ đi.
Ứng Hoan cúi đầu ấn đầu gối của Từ Kính Dư, nhẹ giọng nói: "Sẽ
không đâu, tôi biết anh đẹp trai mà."