Ứng Hoan cười một chút: "Không sao rồi, sao mọi người đều tới? Vẫn
còn thời gian sao?"
"Còn thời gian, bọn em đến đây nhìn một chút rồi đi." Ứng Trì gãi gãi
đầu, vốn cậu muốn đi một mình, mấy người Thạch Lỗi cũng muốn đi theo,
Ngô Khởi thấy còn thời gian nên cho tài xế lái xe đến đây.
Ứng Hoan nghĩ nghĩ, nói: "Tôi đi cùng mọi người đến sân bay."
Từ Kính Dư đi tới, liếc cô: "Không cần, em ngủ tiếp một lát đi."
Ứng Hoan đã đi đến giường lấy áo lông vũ của mình, lại sờ ót:
"Không có việc gì, tôi cũng không muốn ở bệnh viện phát ngốc, về ký túc
xá ngủ thì tốt hơn." Cô phát hiện áo lông vũ bị bẩn, nhíu mày một chút, vẫn
mặc vào.
Ứng Trì hỏi: "Thật không có việc gì sao?"
Ứng Hoan đi đến trước mặt bọn họ, nhấp miệng cười: "Đi thôi, thật sự
không có việc gì."
Từ Kính Dư đem bữa sáng trong tay nhét vào ngực cô, "Ăn một chút
đi."
Một đám người mặc đồng phục màu đỏ bồi Ứng Hoan làm thủ tục
xuất hiện.
Lên xe, Ứng Hoan thấy Trần Sâm Nhiên ngồi một mình ở hàng sau
cùng, Trần Sâm Nhiên thấy cô thì hơi sửng sốt, thần sắc có chút phức tạp,
sau đó chậm rãi rời ánh mắt ra cửa sổ.
Ứng Hoan không quá để ý, chỉ cần Trần Sâm Nhiên không giống như
trước, yên tĩnh không động chút liền mỉa mai cô thì tốt.