Ứng Hải Sinh nhìn cô, "Vé máy bay của con là câu lạc bộ mua?"
Ứng Hoan gật đầu: "Đúng vậy, làm sao ạ?"
"Như vậy, con liền đến ăn tết với Ứng Trì đi, miễn cho thằng nhóc đó
ăn tết một mình ở bên ngoài..." Ứng Hải Sinh thở dài, "Nói cũng là lần đầu
tiên xa nhà, có chút đáng thương, con ở cùng nó, ba mẹ ăn tết với nhau là
được."
Ứng Hoan hơi sửng sốt, nói: "Không tốt đi? Ứng Trì không ở nhà, con
cũng không ở....."
Lục Mỹ gắp cho cô một miếng cá, "Ngày thường các con không ở nhà,
không phải ba mẹ vẫn ở cùng nhau như vậy sao?"
Ứng Hoan do dự: "Nhưng ngày nghỉ con muốn ở với hai người."
"Không cần con ở cùng."
"Không cần con ở cùng."
Hai vợ chồng đồng thời nói.
Ứng Hoan: "..."
Giữa trưa hôm sau, Ứng Hoa kéo valy ra sân bay, có cảm giác như bị
đuổi ra khỏi nhà.
Đến Tam Á, là chú Lý, tài xế của Chu Bách Hạo đến đón cô, ông ấy
nói: "Chu Tổng khá bận, đội viên còn chưa xuống máy bay đâu, chỉ có thể
sắp xếp chú đến đón cháu."
Mấy người Từ Kính Dư ở Luân Đôn thi đấu xong liền trở về đây, đêm
nay bọn họ mới đến nơi.