"Tôi không về." Ứng Hoan nói, "Ba mẹ tôi không cho về, nói tôi ở lại
với Ứng Trì, bằng không một mình nó ăn tết bên ngoài sẽ rất đáng thương,
chắc kết thúc nghỉ đông tôi mới về."
Từ Kính Dư nhướng mày, không nghĩ tới lại có chuyện tốt này, anh
liếc nhìn Ứng Trì, thấp giọng nói, "Tiểu tổ tông thật có phúc, có thể được
em ngây ngốc ở cùng lâu như vậy."
Ứng Hoan nhìn anh, lại một lần nữa bị anh làm cho tâm loạn như ma.
Trần Sâm Nhiên bị Thạch Lỗi kéo đến, thấy Ứng Hoan và Từ Kính Dư
đứng ở cửa thì thần sắc có chút không tự nhiên, Thạch Lỗi cũng mặc kệ,
trực tiếp kéo người vào bên trong, "Làm gì nữa? Đi ăn chút gì đi, khách khí
ngượng ngùng cái gì."
Ngô Khởi, huấn luyện viên Lưu và Hàn Thấm cũng tới.
Mấy thứ này căn bản không đủ ăn, người phụ trách dinh dưỡng lại gọi
đồ ăn khuya cho mọi người, sau khi ăn xong, Ngô Khởi tịch thu di động,
đuổi bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày hôm sau, các đội viên đi đến trung tâm huấn luyện,
nội dung chủ yếu là rèn luyện thân thể, khống chế cân cân nặng.
Buổi chiều, mở họp báo cho đợt thi đấu thứ hai.
Mỗi lần trước thi đấu WSB một ngày đều sẽ tổ chức họp báo và thực
hiện các nghi thức cần thiết, sau khi kết thúc, mọi người quay lại khách sạn
dùng bữa chiều. Trong thời gian thi đấu, các bữa ăn đều có người chuẩn bị,
mỗi người một phần, đúng lượng thức ăn cho từng người.
Lần này thi đấu không chỉ có đội y tế mà còn có người mát xa đi theo,
tùy thời gian sẽ giúp vận động viên thả lỏng cơ bắp.