Buổi tối, lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, Chu Bách Hạo đã lâu không
xuất hiện lại tới đây.
Chu Bách Hạo là người đầu tư, nhìn rất nghiêm chỉnh, anh ta mặc áo
sơ mi trắng và quần tây đen, phía sau còn có hai trợ lý đi theo, phong phạm
tinh anh mười phần, đứng ở bên cạnh một đám vận động viên có chút
không hợp. Anh ta nhìn Ứng Hoan, hơi mỉm cười: "Đã lâu không gặp, bác
sĩ nhỏ."
Đến cả ông chủ cũng gọi cô là bác sĩ nhỏ, cái này làm cho Ứng Hoan
có chút quẫn, cong cong khóe miệng nói: "Đã lâu không gặp, Chu tổn."
Từ Kính Dư liếc nhìn anh ta một cái, "Anh tới làm gì? Không cần bồi
ăn bồi uống?"
Chu Bách Hạo: "..."
Cái gọi là bồi ăn bồi uống, chính là bồi lãnh đạo phía trên.
"Không phải Ứng Hoan ở đây sao? Tới đây nhìn xem rồi sẽ đi."
"Cô ấy tới thì liên quan gì đến anh?"
Chu Bách Hạo nhìn Từ Kính Dư, khóe miệng khẽ giật: "Ngày mai ba
mẹ cậu tới, đi cùng mấy người bạn đến cỗ vũ cho cậu, kêu tôi sắp xếp chỗ
ngồi, đừng có thua, đỡ mất mặt."
Từ Kính Dư cười nhạo: "Nói lời vô nghĩa."
Ai mẹ nó không nghĩ thắng.
Chu Bách Hạo cười cười, nhìn mọi người: "Ngày mai cố lên, nỗ lực
tiến vào trận chung kết."
Anh ta ở lại vài phút liền vội vã rời đi.