Ứng Trì hỏng mất: "Sao anh biết tôi không đánh được anh! Còn không
có đánh đâu! Nói không chừng......"
"Đánh đi."
Một âm thanh mềm mại đánh gãy lời nói của cậu.
Ứng Trì sửng sốt, Từ Kính Dư nhướng mày, nhìn về phía Ứng Hoan.
Hai năm trước, sau khi Ứng Trì bị Từ Kính Dư đánh KO, cậu vẫn luôn
nhớ mãi không quên, muốn cùng Từ Kính Dư đánh một trận nữa. Ứng
Hoan nhìn về phía Ứng Trì, chậm rãi bật cười, răng nanh nhỏ lộ ra, "Đánh
đi, đánh trên quyền đài."
Ứng Trì nhìn cô, kinh ngạc nói: "Chị, chị tháo niềng răng rồi?"
Một đám người lúc này mới phát hiện, bộ dáng bác sĩ nhỏ có chút
không giống trước kia, mặt thu nhỏ, đường cong nhu nhuận, môi cũng thu
nhỏ, cười lên môi hồng răng trắng, lại ngọt lại đáng yêu.
Bọn họ trước nay chưa từng thấy Ứng Hoan nhe răng cười, lúc này
đều nhìn đến ngây người, trong đầu nhớ lại ảnh chụp trên diễn đàn, bỗng
nhiên có chút nghĩ không ra dáng vẻ lúc Ứng Hoan đeo niềng răng, giống
như cô vốn dĩ nên có dáng vẻ thế này.
Thạch Lỗi gãi gãi đầu, cười nói: "Bác sĩ nhỏ tháo niềng răng rồi, đẹp
hơn nhiều so với trước kia."
Một đám người gật đầu theo, Dương Cảnh Thành nói: "Đúng thế,
những người đó căn bản không biết, nói lung tung. Bác sĩ nhỏ xinh đẹp như
vậy, giống như tiên nữ, làm cho bọn họ vả mặt đi."
Ứng Hoan có chút ngượng ngùng mà cười cười lộ ra răng nanh.