......
Bữa tiệc kết thúc, Từ Kính Dư mang tâm tình bực bội, anh kéo Ứng
Hoan đến ghế sau xe rồi hôn cô. Ứng Hoan bị anh đến cả người nhũn ra, hô
hấp cũng không thông thuận, hoàn toàn không hiểu sao đột nhiên anh lại
hóa sói thế này, mọi người còn chờ bên ngoài mà.
Thân hình cao lớn đè nặng lên cô, Ứng Hoan thở dốc thật mạnh, tay
chân cùng sử dụng mà đẩy anh ra, giọng nói mềm mại: "Anh...... Làm gì?"
Cô mẫn cảm nhận thấy được Từ Kính Dư có một tia khó chịu, cô ngây
thơ mờ mịt mà hồi tưởng, chính mình giống như không trêu chọc đến anh
đi?
Từ Kính Dư buông cô ra, kéo cô ngồi lên đùi. Anh gác cằm lên vai cô,
chậm rãi hôn lên tai cô, Ứng Hoan sợ ngứa mà thở hổn hển, nhắm mắt lại,
cào nhẹ lên cánh tay một chút, nhịn không được hỏi: "Từ Kính Dư, hình
như em không trêu chọc gì anh cả?"
Từ Kính Dư cắn nhẹ lên tai cô, cuối cùng cũng buông ra.
Ứng Hoan quay đầu nhìn anh có chút bất an: "Rốt cuộc anh làm sao
vậy?"
Từ Kính Dư híp mắt nhìn cô, cười nhẹ ra tiếng: "Dục cầu bất mãn,
không nhận ra?"
Ứng Hoan: "......"
Cô, liền, không, nên, hỏi!
Từ Kính Dư vén tóc cô lên, nương theo ánh đèn ngoài cửa sổ, hơi
sửng sốt khi nhìn thấy vết hôn màu hồng trên cổ cô. Ngón tay anh nhẹ
nhàng vuốt ve mấy dấu vết này, thấp giọng nhắc nhở cô: "Nơi này, đỏ."