KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 127

Buồn cười thật, cái gì mà hoài bão, ý chí, chỉ trong nháy mắt hiện thực

đã phang cho anh một đòn nặng nề, khiến anh gục ngã, ngay cả cơ hội trở
mình cũng không có.

Hôm nay anh lại quay về nơi này, một mình đi bộ vào đây, xe đỗ ở một

nơi rất xa, đường xá trong khu phố cổ ngoằn nghoèo, rối rắm nhưng mọi
thứ dường như không khác là bao so với trí nhớ của anh, nhớ mỗi con
đường nhỏ, mỗi một khúc quẹo dẫn tới nhà cô, thậm chí anh còn nhớ từng
tiếng bước chân cô. Giây phút bước tới trước mặt cô, hai năm chia ly chỉ
như một cái chớp mắt, anh ở đây, cô cũng ở đây, mọi thứ dường như chưa
từng thay đổi.

Anh đối diện với cô, gương mặt quen thuộc trong ký ức khiến anh đột

nhiên cảm thấy hốt hoảng.

Nhưng giọng Đổng Tri Vy đã vang lên, có phần hơi lạc giọng.
Anh tưởng rằng cô vẫn như xưa sẽ gọi anh một tiếng Bạch Lương,

nhưng cô gọi anh Ôn, sao lại là anh Ôn? Giọng điệu rất bình tĩnh như thể
anh là một người xa lạ.

4
Đổng Tri Vy không ngờ mình có thể bình tĩnh đối mặt với Ôn Bạch

Lương như vậy.

Quả thực, sau khi hai người chia tay, cô đã từng nói với mình rất nhiều

lần qua rồi thì cho qua, mỗi một giây có cả trăm, cả nghìn mối tình không đi
đến hôn nhân, anh cũng đâu có ký hợp đồng bán thân cho cô, tại sao lại
không thể chọn một người khác chứ.

Nhưng dù có nghĩ thông thì trong lòng vẫn đau, nửa đêm tỉnh mộng

thấy mình nghiến chặt răng, không ngừng hỏi tại sao.

Đau lòng như vậy nhưng mỗi khi đến sáng lại tỉnh táo, tự mình có thể

cho mình đáp án.

Còn tại sao gì nữa? Hiện thực rõ ràng như thế rồi, người anh cần

không phải là cô.

Sau khi rời khỏi Ôn Bạch Lương cuối cùng Đổng Tri Vy cũng đã hiểu

ra một đạo lý - cơ sở để hai người bên nhau chính là đôi bên cần có nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.