Để lại anh một mình ngồi trong văn phòng rộng rãi, tay nâng cốc trà,
uống một ngụm, chỉ cảm thấy nóng, cả người dường như đang bốc hỏa.
Ngủ muộn nên sáng nay Ôn Bạch Lương dậy khá muộn, chung cư ở
ven sông lại trên tầng cao nên lúc này không có lấy một chút âm thanh lọt
vào. Sau khi mở mắt anh không dậy ngay mà nằm ngửa trên giường nhìn
trần nhà trắng phau rồi ngây người.
Chuông cửa kêu, anh ngồi dậy thì cửa phòng đã mở, Đới Ngải Linh
bước vào và đi thẳng tới giường, chị ăn mặc nghiêm chỉnh, như mọi lần chị
vẫn trang điểm vô cùng hoàn mỹ, thấy anh ngồi đó liền bật cười.
“Sao thế? Không muốn dậy à?”.
Chị có chìa khóa căn phòng này, hoặc nói cách khác căn hộ chung cư
này vốn là tài sản của chị, anh cũng thế.
Anh nhìn chị, không nói gì, cũng không đứng dậy.
“Rốt cuộc là làm sao?”. Chị hỏi lại lần nữa, giọng nói rất dịu dàng.
Chị vừa trở về từ một thành phố khác, tối qua còn họp hành với mấy
ông sếp trong hội chứng khoán, nhìn mấy ông già mặt mày nhăn nhúm rồi
giờ nhìn thấy anh, cảm giác thật khác biệt.
Tuổi trẻ đúng là tốt thật, chị nhìn người đàn ông đang ngồi trên giường
lòng thầm than.
Mặc dù là mùa đông nhưng trong phòng rất ấm áp, anh thích cởi trần
đi ngủ, từ chỗ chị ngồi có thể thấy bắp tay rắn chắc của anh. Vừa ngủ dậy
nên đầu tóc anh bù xù, một người đàn ông trẻ tuổi có lúc nhìn vẫn giống
như một cậu bé, cho dù có cáu kỉnh chị cũng cảm thấy rất đáng yêu.
“Tôi biết, cậu trách tôi vì không sớm nhắc cậu chuyện Viên Cảnh Thụy
điều tra cậu, nhưng tôi cũng mới biết nên mới vội về đây, không phải vì sợ
cậu sẽ có chuyện hay sao?”.
“Thế sao, tôi còn tưởng chị sợ tôi làm hỏng chuyện”.
“Làm hỏng chuyện là hai cái tên đần kia, không liên quan gì tới cậu”.
“Nhưng Viên Cảnh Thụy từ hai tên đó điều tra ra tôi, điều tra ra tôi
thì…”.
“Thì điều tra ra tôi sao?”. Đới Ngải Linh cười rồi đặt tay lên vai anh,
chị vừa đi từ ngoài vào mới nói với anh mấy câu, bàn tay vẫn lạnh toát