KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 45

anh có thể né được cây sào phơi quần áo thò ra ngoài đường và đưa tay kéo
cô suýt nữa ngã nhào vì giẫm phải rãnh nước, anh nói: “Cẩn thận”.

Đổng Tri Vy đỏ bừng mặt, may mà trong bóng tối nên chắc sếp không

nhìn thấy.

“Xin lỗi, tôi không để ý dưới chân”. Cô cố ra vẻ điềm tĩnh và xin lỗi.
“Cô say rồi”. Anh đáp.
“Làm gì có”. Cô nghe thấy một giọng nói to vang lên, sau đó ngay lập

tức nhận ra người đó là mình, cô xấu hổ lấy tay bịt miệng lại.

Mặc dù trong ánh điện tối mờ mờ nhưng cô vẫn nhìn thấy anh cười để

lộ hàm răng trắng bóng.

Cũng may sắp tới nhà cô rồi, lúc tạm biệt cô không biết phải nói gì,

nhìn ngõ nhỏ tối thui đằng sau lưng anh, cô có phần lo lắng.

“Đường ở đây khó đi lắm, anh…”.
Anh cười: “Không sao, đường ở đây tôi quen”.
Nói xong anh quay người đi luôn.
Đổng Tri Vy đứng sững dưới nhà, bóng tối nhanh chóng nuốt trọn

bóng hình anh, cô nghe thấy tiếng “xoẹt”, hình như có người châm thuốc
nhưng cô không chắc lắm, khói đêm bay nhè nhẹ trong ngõ tối thanh vắng
khiến mọi thứ trở nên mơ hồ như một giấc mơ.

“Tri Vy, là con à?”. Cầu thang sau lưng cô vang lên tiếng bước chân,

có người đang lần đường bước xuống, gọi tên cô.

Tri Vy quay lại, là mẹ cô.
Mẹ Tri Vy là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đầu tóc chải gọn gàng được

gập gọn bằng một chiếc cặp cong cong màu đen của những năm tám mươi,
nhiều năm rồi vẫn không hề thay đổi. Mặc dù không nhìn thấy nhưng bà
luôn ăn mặc, chải đầu gọn gàng. Lúc này bà đang đứng ở đầu cầu thang nói
chuyện với cô, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Cô sực tỉnh rồi bước lên trước cầm lấy tay mẹ: “Là con mới về, mẹ,

sao muộn thế này rồi mẹ còn chưa ngủ?”.

Cầm tay con gái, gương mặt bà Đổng đã an tâm phần nào: “Mẹ không

ngủ được, hôm nay đi ăn cơm uống rượu cùng sếp à? Từ xa đã ngửi thấy
mùi rượu rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.