KHÔNG THỂ THIẾU EM - Trang 67

thế nào.

Cô ngập ngừng giây lát rồi nói: “Hay là tôi đi cùng anh, nhỡ đâu anh

cần người giúp đỡ thì tôi có thể giúp được”.

Anh không đáp mà chỉ ra hiệu cho cô đóng cửa xe lại, nổ máy, một lần

nữa chiếc xe lại lao vào dòng xe đang cuồn cuộn trên đường.

2
Bệnh viện cách trạm thu phí không xa lắm, qua hai ngã tư nữa là tới.

Đây là một trong những bệnh viện tốt nhất ở Thượng Hải, là một tòa nhà
cao tầng nằm ở trung tâm thành phố, bất cứ lúc nào cũng sáng chưng.

Viên Cảnh Thụy vội vã đỗ xe, vừa mở cửa xe là chạy ngay vào trong,

sau lưng vang lên tiếng gọi của nhân viên trông xe, Đổng Tri Vy phải quay
lại trả mười tệ phí đỗ xe cho nhân viên.

Anh ta vừa thu tiền vừa lẩm bẩm: “Đến thăm bệnh nhân cấp cứu à,

nhìn chồng cô vội vã thế”.

Câu nói của nhân viên trông xe khiến Tri Vy đỏ bừng mặt, cô vội giải

thích: “Không, không, anh nhầm rồi, anh ấy không phải chồng tôi”.

Trả xong tiền ngẩng lên cô đã không nhìn thấy bóng Viên Cảnh Thụy

đâu nữa.

Chưa vào tới phòng bệnh Viên Cảnh Thụy đã thấy hai viên cảnh sát

mặc sắc phục đứng ở hành lang, hai người đang cầm sổ sách cúi đầu trao
đổi, nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên.

“Anh là người nhà của người bị hại?”.
Anh gật đầu rồi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”.
“Bác gái nằm một mình cạnh công xưởng xử lý và vận chuyển rác thải,

có người uy hiếp rồi vứt bà lại đó, người qua đường thấy vậy liền báo cảnh
sát, người của chúng tôi đã đưa bà vào bệnh viện”.

Không đợi cảnh sát nói xong Viên Cảnh Thụy liền đẩy cửa phòng bệnh

nhưng anh không vào mà chỉ đứng ngoài cửa nhìn vào. Mẹ anh vẫn chưa
tỉnh, bà nằm trên chiếc giường bệnh màu xanh nhạt, trên người đắp một
chiếc chăn màu trắng, đang được truyền nước. Trong chớp mắt trong người
anh bỗng có một cảm giác điên cuồng tàn bạo, mà cảm giác ấy buộc anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.