Vinh An xuất viện, nhưng phải dùng nạng chống một thời gian.
Hơn nữa trước khi nhà ở ở công trường được cải tạo lại, cậu ấy sẽ tá túc
chỗ tôi.
Mỗi buổi sáng tôi phóng xe chở cậu ấy đến công trường làm việc, trở về
ngủ một giấc cho hồi sức rồi mới đến trường.
Có lúc đồng nghiệp của cậu ấy tiện đường tan sở đưa cậu ấy về, có lúc
tôi đặc biệt đến đón.
Buổi tối ngày thứ ba sau khi Vinh An xuất viện, tôi chở cậu ấy đến
Yum.
Tiểu Vân vừa nhìn thấy Vinh An chống nạng liền giật mình, sau đó phát
hiện ra cậu ấy không có trở ngại gì lớn, liền cảm thấy buồn cười.
Tối nay Vinh An và Tiểu Vân đều hay chuyện, tôi thì nói ít hơn.
Còn có một chuyện không quan trọng lắm, tôi lại nhìn thấy người đàn
ông lần trước gọi Martini.
Khoảng bốn giờ chiều ngày thứ năm sau khi Vinh An xuất viện, ở
trường tôi nhận được điện thoại của Vinh An.
“Ê, đến đón tớ.” Cậu ấy nói, “Hôm nay không có việc gì, tớ muốn về
sớm chút.”
“Còn chưa đến giờ tan ca, cậu lằng nhằng quá đấy.” Tôi nói.
“Dù sao tớ cũng là bệnh nhân, chẳng ai nói gì đâu.”
Tôi cúp máy, gác mọi chuyện đang làm lại, không tình nguyện lắm
phóng xe đi đón cậu ấy.
Tôi mất hai mươi phút đến công trường, lại mất hai mươi phút chở cậu
ấy về nhà.
Đến cửa, không tắt máy xe, để cậu ấy xuống trước, bởi vì tôi còn phải
quay lại trường.