Lúc cậu ấy xuống xe, cơ thể sẽ hơi vẹo về bên phải, phải để chân phải
tiếp xúc với mặt đất trước, đợi đứng cho vững, nách trái chống nạng, tay
phải vịn lên yên sau, chân trái mới rời xe.
Mấy ngày nay cậu ấy luôn xuống xe như vậy, lúc nào động tác không
thuận tiện lắm tôi mới giúp một tay.
“Ê!” Chân phải của Vinh An vừa chạm đất, tay phải bỗng vỗ mạnh lên
vai tôi, “Cậu nhìn kìa!”
Theo hướng nạng cậu ấy chỉ nhìn về bên trái phía trước, chỉ liếc mắt hai
giây, tôi liền thấy cách đó hai mươi mét, Liễu Vỹ Đình đang đứng cạnh cột
điện.
Hình như cô ấy bị thu hút bởi đóa hoa cúc trong sân nhà ai đó đang
vươn ra ngoài, vì thế dừng chân lại ngắm.
Tôi ngây người nhìn cô ấy.
Vốn đặt trọng tâm vào hai chân và cái mông đang ngồi chắc chắn trên
yên xe, nhưng bất giác đứng dậy, mông vừa rời yên xe, cả cái xe mất trọng
tâm, ngã nhào về bên phải.
“Á!” Vinh An hét to, vì chân phải cậu ấy vừa mới đứng vững, chân trái
còn chưa rời khỏi xe.
Cũng may phản xạ của cậu ấy đủ nhanh, chân phải lò cò nhảy về phía
sau để tránh, nhưng nhảy được ba bước thì mất trọng tâm, mông ngã phịch
xuống đất.
“Ui da!” Cậu ta lại rên lên.
Tiếng chiếc xe đổ xuống đất và tiếng kêu của Vinh An làm Vỹ Đình giật
mình.
Cô ấy quay đầu về phía tiếng kêu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tôi. Ánh mắt
cô ấy đầy vẻ sửng sốt, thậm chí còn không biết phải làm gì.
Tôi cũng không biết phải làm gì.