KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 112

Vốn hai bên đều đang cảm thấy ngại ngùng và xấu hổ, nhưng sau khi

cùng nói những câu cửa miệng trước đây, dường như lại đem đến chút cảm
giác quen thuộc.

“Sao em lại ở đây?” Tôi hỏi.

“Hôm nay cùng đồng nghiệp đến Đài Nam công tác, vừa xong việc, em

ra ngoài đi loanh quanh một mình.” Cô ấy nói.

Theo những kiến thức thu hoạch được từ những tiết Tâm lý học tính

cách trước đây, nếu như cô ấy dùng chữ “đến Đài Nam” mà không phải là
“về Đài Nam”, điều đó chứng tỏ đối với cô ấy, Đài Nam đã không còn là
nhà.

Tôi bỗng thấy bùi ngùi, không biết nên nói gì.

“Anh ở đây à?” Cô ấy chỉ vào cánh cổng mà Vinh An vừa đi vào.

“Ừ.” Tôi gật đầu, “Sau khi anh dọn tới đây ba ngày thì em tới Đài Bắc

làm việc.”

“Ồ.” Cô ấy hơi trầm tư, “Vậy anh ở đây cũng hơn ba năm rồi.”

“Vậy sao?”

“Sao đến mình ở được bao lâu mà anh cũng không biết?”

Vỹ Đình cười cười, nụ cười tuy ngọt ngào, nhưng lại có vài phần khách

khí.

Trong lòng tôi bắt đầu tính toán xem đã bao lâu rồi không nhìn thấy nụ

cười của cô ấy.

Tháng Bảy trước khi học tiến sĩ năm thứ nhất dọn đến đây, tháng Tám

trước khi lên năm thứ hai chúng tôi chia tay.

Bây giờ là tháng Mười, tôi đang học học kỳ một năm thứ tư, nếu tính

như vậy…

“Thì ra đã hai năm hai tháng rồi.” Tôi thở dài.

Vỹ Đình hơi sững người, sau đó hạ giọng: “Đúng vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.