KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 123

“Hứng thú thôi mà, từ nhỏ đã thích đàn.” Cô ấy nói, “Nhưng lâu lắm rồi

không chơi.”

“Tuy là lâu rồi không chơi, nhưng em không cần nhìn bản nhạc mà vẫn

có thể chơi hay như vậy, thật không đơn giản.”

Cô ấy cười cười rồi nói: “Em đã từng nghĩ, nếu có một ngày em mất đi

trí nhớ, có lẽ em sẽ quên hết mọi người và mọi việc đã xảy ra, nhưng chắc
chắn em vẫn sẽ biết chơi đàn dương cầm.”

“Vậy sao?”

“Ừ. Bởi vì dương cầm không tồn tại trong ký ức, mà tồn tại trong linh

hồn và huyết mạch.”

Cô ấy đi vào trong quầy bar, vừa xay cà phê vừa nói: “Đừng uống rượu

nữa, em mời anh uống cà phê.”

Tôi gật đầu nói cảm ơn.

“Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, em từng làm đúng chuyên ngành,

trước sau tổng cộng ba công việc.”

Cô ấy đột nhiên nói về chủ đề này khiến tôi ngạc nhiên, nhưng tôi vẫn

hỏi: “Sau đó vì sao không làm nữa?”

“Ông chủ đầu tiên rất coi trọng em, nhưng đồng nghiệp thấy em học lực

cao lại là nữ, không thể dung nạp em.”

“Vậy sao?” Tôi nói.

“Quan niệm trọng nam khinh nữ của người miền Nam rất nặng nề,

giống như ông chủ thứ hai của em, ông ta luôn cảm thấy phụ nữ học lắm để
làm gì? Em không chịu nổi sự kỳ thị đó, làm chẳng được bao lâu bèn xin
nghỉ.”

“Vậy còn công việc thứ ba?”

“Ông chủ thứ ba thường thăng chức cho em, cuối cùng bảo em làm trợ

lý đặc biệt cho ông ta. Sau cùng ông ta ám chỉ: Chỉ cần em chịu làm vợ bé
của mình, thì không cần phải vất vả làm việc nữa, muốn gì được nấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.