KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 13

Chuông tan học réo vang, lúc thu dọn sách vở chuẩn bị rời lớp, Vinh An

bảo tôi: “Thì ra cậu mê tiền đến thế, thảo nào chẳng bao giờ cho tớ vay.”

Tôi như một nồi nước đang sôi sùng sục, Vinh An lại đến nhấc vung

lên, tôi tiện tay quăng cặp sách đập vào lưng cậu ta.

Cậu ta lùi lại, đụng ngay vào cô gái đi bên cạnh chúng tôi.

Đó là cô bạn ngồi cạnh cô gái có nụ cười ngọt ngào, chọn hổ.

“Xin lỗi.” Tôi và Vinh An đồng thanh lên tiếng.

Cô ấy không nói gì, chỉ lần lượt nhìn tôi và Vinh An, cũng không tỏ vẻ

lườm nguýt, sau đó bước qua chiếc cặp sách bị rơi trên đất, đuổi theo cô gái
có nụ cười ngọt ngào, đi ra khỏi lớp.

Tôi nhặt cặp lên, nhân lúc Vinh An đang đờ đẫn, tôi nhấc chân đá đít

cậu ta một phát.

“Mê tiền chẳng có gì là xấu cả.” Vinh An xoa xoa mông.

Tôi đang muốn cho cậu ta thêm một cước thì có người vỗ vai tôi nói:

“Hi, mình cũng chọn khổng tước đây.”

Quay đầu nhìn, thì ra là một cậu bạn cùng khoa với bọn tôi, cũng chẳng

thân thiết gì lắm.

“Hả?” Tôi buột miệng hỏi, “Sao cậu lại chọn khổng tước?”

“Khổng tước đẹp như thế, đương nhiên phải chọn rồi!”

Nói xong, cậu ta cũng bước ra khỏi lớp, Vinh An lập tức chạy biến theo.

Tôi khoác cặp sách lên, chậm rãi bước ra khỏi giảng đường, sau đó đi

dạo trong sân trường.

Nghĩ tới ý nghĩa tượng trưng của chim khổng tước, trong lòng tôi rất

không thoải mái. Tuy rằng mê tiền chẳng có gì là không tốt cả, nhưng mê
tiền luôn đi cùng với các tính từ như thực dụng, bợ đỡ, hư vinh… mà đó
hoàn toàn không phải là điều tôi mong muốn về bản thân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.