KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 135

“Hử?” Suy nghĩ của tôi vẫn còn đang dừng ở giấc mộng cọc gỗ, bèn

buột mồm nói “Đừng khách sáo.”

“Cái gì mà đừng khách sáo!” Kim Cát Mạch dở khóc dở cười, không

ngừng nháy mắt với tôi.

Vinh An kéo tay áo tôi, thì thầm: “Boa một trăm tệ!”

Tôi sực tỉnh, vội móc một trăm tệ trong túi ra, nhét vào ly rượu to tướng

cô ta mang đến.

Cô ta không nói thêm gì nữa, vòng nửa vòng ngược chiều kim đồng hồ

quanh chiếc bàn tròn, đến trước mặt Kim Cát Mạch.

Tôi có cảm giác như vừa thoát hiểm, thở hắt mấy cái, quay qua nói

chuyện với Vinh An.

Nói một lúc, tôi mới biết quán này hàng đêm sau mười hai giờ đều có

loại hình nhảy khêu gợi này.

Vì tuân theo quy tắc sau mười hai giờ, lại thêm không có sự việc gì vi

phạm pháp luật rõ rệt, nên cảnh sát khu vực cũng không đến kiếm chuyện.

“Boa một trăm tệ là cơ bản, nhưng nếu cậu vui, cho thêm cũng được.”

Vinh An nói.

Tôi liếc nhìn Kim Cát Mạch thoả mãn ngả trên sofa, tay phải còn vuốt

ve lưng cô nàng áo vàng.

Cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời đem đồ uống tới, cô ấy như

không hề để ý đến xung quanh, kể cả cô nàng áo vàng đang uốn éo trên đùi
Kim Cát Mạch.

Nhưng tôi lại thấy xấu hổ, không dám nhìn thẳng cô ấy.

Cô ấy đặt hết đồ uống xuống, quay người bỏ đi.

Uống một ngụm hồng trà sủi bọt, mùi vị rất bình thường, chẳng khác gì

một cốc hồng trà sủi bọt loại mười tệ.

“Thưởng em một trăm đồng đại dương.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.