KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 139

“Thế sao cậu lại lôi mình tới?” Tôi nói.

“Nơi này là bên chủ thầu mời bọn mình tới chơi, khi đó có cả Kim Cát

Mạch.” Vinh An nói, “Tuy mình không quen với chỗ này, nhưng nhìn
những người khác đều rất vui vẻ, vì thế mình đoán cậu cũng sẽ vui vẻ.”

Tôi cười mếu hai cái, nói: “Vì thế lần này cậu mới kéo theo Kim Cát

Mạch đến để tiếp thêm can đảm”

“Đúng thế.” Vinh An liếc trộm Kim Cát Mạch một cái, “Cậu ta ở chỗ

này cứ như cá gặp nước ấy.”

Tôi cũng nhìn Kim Cát Mạch, nhưng không nhìn được mặt, người cậu

ta bị một cô gái áo xanh che khuất, chỉ có thể nhìn thấy đôi tay đang đặt
trên eo cô ta.

Khoé mắt liếc thấy một cô gái khác đang đứng cạnh bàn, tôi hoảng hồn

đứng bật dậy, rối rít xua tay nói: “Không. Tôi không muốn.” Lúc vội đứng
dậy chân va phải cạnh bàn, cái ly lắc lư một hồi rồi đổ xuống, kêu leng
keng.

“Anh làm gì vậy?” Cô ấy nói, “Tôi đến để dọn cốc.”

Lúc này mới nhìn rõ cô ấy là cô gái mặc đồ tơ tằm màu xanh da trời, vì

thế nói: “Tôi cứ tưởng cô là…”

Cô ta vừa khom người dựng cái ly dậy, nhưng nghe thấy tôi nói, lập tức

đứng bật dậy nhìn thẳng vào tôi, lạnh lùng hỏi: “Là cái gì?”

Trong không gian quá ồn ào, tiếng ly đập vào mặt bàn nghe vô cùng yếu

ớt.

Nhưng giọng nói và ngữ khí của cô ấy, lại rõ rệt từng câu từng chữ đâm

thẳng vào tai tôi.

Dường như tôi không chỉ tiếp xúc với lớp bảo vệ tĩnh điện, mà có lẽ đã

xuyên qua lớp đó mạo phạm cô ấy, vì thế cô ấy càng phóng ra điện áp lớn
hơn, dòng điện mạnh hơn về phía này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.