KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 16

“Viết thư tình cho nàng.” Vinh An nói.

Tôi nghĩ thấy cũng phải, chỉ có cách này mà thôi.

Dù gì tôi cũng năm tư rồi, nếu cuộc đời sinh viên không có lấy một

mảnh tình vắt vai hay một cô bạn gái, thì cũng giống như trên sân bóng rổ
bất luận có chặn đầu, hộ công, vây hãm đến mấy mà không thể ghi điểm,
cũng sẽ cảm thấy trận bóng đó thật rỗng tuếch.

Vì thế tôi lập tức ngồi dậy, đi sang phòng khác mượn sách dạy viết thư

tình.

Muốn mượn loại sách này chẳng khó gì, trên giá sách của sinh viên tầm

tuổi bọn tôi đầy rẫy những loại sách dạy theo đuổi người khác phái. Vì thế
tôi nhanh chóng mượn được hai quyển sách, trong đó có một quyển còn
dùng bút đỏ gạch chân những phần trọng tâm.

Tôi lấy giấy viết thư ra, vừa nghĩ vừa tham khảo hai quyển sách kia,

cuối cùng viết ra được câu đầu tiên: Nếu Đại học Thành Công là một vườn
hoa, thì em chính là đoá hoa ngát hương và hấp dẫn nhất.

“Vinh An này…”

“Gì thế?” Cậu ta tiến lại gần.

“Không có gì.”

“Thế thì cậu gọi tớ làm gì?”

Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ huơ huơ tay trái xua cậu ta đừng lại gần.

Vốn định hỏi cậu ta câu đầu tiên viết như thế được không? Nhưng đột

nhiên nhớ ra sức chiến đấu của cậu ta còn yếu hơn mình, nếu nghe theo ý
của cậu ta, hậu quả sẽ thật khó lường.

Vinh An đi tắm, trong phòng chỉ còn lại tôi và ngọn đèn trên bàn học.

Tôi nín thở viết thư, cố gắng nắn nót từng nét, miệng cũng lẩm bẩm đọc

lại từng câu. Nếu không cẩn thận viết nhầm chữ nào hay thấy câu cú không
thuận, liền vò ngay tờ giấy đi viết lại từ đầu. Giọng văn cố gắng chân thật
mà không tầm thường, khi khen ngợi cô ấy cũng tránh a dua nịnh bợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.