KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 163

“Chỉ có khổng tước, vừa hiếm lại vừa quý, mới có thể tôn lên bản thân,

cũng có thể khiến người khác ngưỡng mộ.”

“Khổng tước cũng chẳng có tác dụng gì cả.” Tôi nói.

“Cậu cho rằng kim cương ngoài việc cao quý ra, còn có thể có tác dụng

gì?” Cậu ta cười ha ha, “Cao quý chính là tác dụng lớn nhất.”

Tôi không muốn nói thêm nữa, đến tay cũng chẳng muốn rửa, quay

người bỏ đi. Cậu ta lại nói: “Cậu nhất định cho rằng tôi chỉ ham vật chất, vì
thế coi thường tôi phải không?”

Tôi kinh ngạc, dừng chân ngoảnh lại, cậu ta đang đứng trước gương

dùng hai tay cẩn thận sửa sang lại đầu tóc.

“Tôi cũng coi thường cậu.” Cậu ta nói tiếp, “Cậu ở lại trường học lên

cao, đến cuối cùng vẫn phải rời khỏi trường học, sau đó chạy theo danh lợi.
Thực ra chúng ta đều giống nhau, chỉ có điều tôi thẳng thắn đối diện với
dục vọng của bản thân, nhưng cậu thì giấu giấu giếm giếm, vừa muốn có
hư vinh lại hy vọng người khác nghĩ mình thanh cao.”

Tôi thật sự không muốn nghe tiếp nữa, quay người bỏ đi, chỉ nghe thấy

đằng sau vọng tới: “Đừng có quên, chúng ta đều là những người chọn
khổng tước.”

Trở về chỗ ngồi, cầm đũa lên gắp thức ăn, lại cảm thấy đôi đũa thật

nặng nề, cầm không được vững.

Lễ cưới kết thúc, Vinh An túm lấy Thi Tường Ích, nhất định bắt cậu ta

tới trung tâm thương mại sát bên cạnh.

Vinh An còn kéo thêm ba bạn học nữa cùng nhau ầm ĩ, không để cho

Thi Tường Ích có cơ hội thoát thân.

Tôi vừa vào trung tâm thương mại liền chỉ vào một chai nước hoa đang

giảm giá trên một quầy mỹ phẩm nào đó, nói: “Chai này một nghìn chín
trăm chín mươi tệ, tôi mua chai này. Mười tệ còn lại bo cho cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.