KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 194

Tôi quay về phòng, đặt mười bảy bông hồng lên bàn, ngả lưng ngủ

luôn.

Đứng suốt mấy tiếng đồng hồ bên ngoài, cơ thể mỏi nhừ, tôi ngủ rất

sâu.

Nhưng mới ngủ được nửa chừng đã bị chuông cửa đánh thức, mơ màng

xuống nhà mở cửa, nhìn thấy mười mấy đứa học sinh.

“Bọn em đến báo tin vui!” Chúng nói.

Nói xong chúng nó hát, tôi càng nghe mí mắt càng nặng trĩu, cơ hồ

không phân biệt được Halleluja với A di đà phật.

“Đêm Giáng sinh sẽ xuất hiện kỳ tích!” Hát xong, một thằng bé nước

ngoài tóc vàng nói.

Tiếng Trung của nó không lưu loát lắm, “kỳ tích” tôi lại nghe thành

“lích chích”, không khỏi giật mình.

Lại quay về ngủ, lúc tỉnh lại đã gần mười hai giờ.

Ngoài cửa sổ thoáng vọng tới tiếng ca giáng sinh, càng làm rõ thêm sự

yên tĩnh trong phòng.

Tuy đêm Giáng Sinh coi sự tĩnh lặng và bình an là hạnh phúc, nhưng sự

tĩnh mịch lúc này lại khiến tôi không thở nổi.

Ngồi trên giường đần ra một lúc, tôi quyết định đi tìm một nơi náo

nhiệt.

Giây phút này của ngày hôm nay, nơi náo nhiệt mà tôi biết, chỉ có Yum.

Vừa vào Yum, quả đúng như dự đoán, trong quán đầy những khách,

cũng may bên quầy bar còn một chỗ trống.

“Merry Christmas!”

Vừa ngồi xuống, tai phải đã nghe thấy câu này. Quay đầu nhìn, là

Martini tiên sinh.

“Merry Christmas!” Tôi cũng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.