KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 195

Tối nay anh ta lại thắt cà vạt như thường lệ, hoạ tiết là một bức tranh.

Lần này tôi nhận ra rồi, là bức danh hoạ của Picasso: Các thiếu nữ ở

Avignon.

Tiểu Vân vô cùng bận rộn, lúc bê cà phê ra cho tôi chỉ nói Giáng sinh

vui vẻ, rồi lại đi làm việc tiếp.

Trong quán rất náo nhiệt, không khí hồ hởi phấn khởi. Mọi người đều

cao giọng cười nói, hoặc là sảng khoái nâng ly.

Tôi và Martini tiên sinh giống như chim cánh cụt Nam cực sợ lạnh, khi

các con cánh cụt khác đang nô đùa trong băng tuyết, chỉ có hai con cánh
cụt chúng tôi rúc vào trong góc tránh rét.

Là cánh cụt Nam cực mà lại sợ lạnh, tôi cảm thấy thật buồn cười, mà

cũng hơi buồn thảm.

“Có rỗi không?” Martini tiên sinh nói.

“Hả?”

“Tôi muốn nói chuyện.” Anh ta nói.

“Rỗi.” Tôi đáp.

“Chuyện rất dài.”

“Tôi có cả một đêm.”

“Lúc học đại học, tôi có một cô bạn gái.”

Đó là câu mở đầu của Martini tiên sinh.

Sau đó anh ta nói vài chuyện liên quan đến cô bạn gái đó, và dáng vẻ

của cô ta.

Anh ta là người rất ít nói, nhưng lúc kể về cô ấy, lại tẩn mẩn, thậm chí

hơi dông dài.

Tôi yên lặng lắng nghe, không hề ngắt lời. Thực ra trọng tâm của đoạn

kể lể này chỉ có:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.