KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 197

“Nhưng ít nhất phải mất sáu năm. Chẳng phải sao?”

Anh ta dập thuốc, lặng lẽ nhìn chiếc ly rỗng trước mặt.

“Sau đó thì sao?” Tôi hỏi.

“Cô ấy nói chúng tôi chia tay trước đi, đợi sáu năm sau tôi có sự nghiệp

rồi, nếu có duyên thì sẽ gặp lại.”

“Đã đến sáu năm chưa?”

“Năm ngoái là năm thứ sáu.”

“Vậy cô ấy đâu?”

“Chúng tôi hẹn nhau ở cổng trường đêm Giáng sinh.” Anh ta lắc đầu,

“Nhưng cô ấy không đến.”

“Cô ấy…” Tôi không nói tiếp được. Nếu cô ấy đã không đến, vậy thì

anh ta cũng không gặp được cô ấy.

“Anh đã bao giờ nghĩ tới, có lẽ cô gái đó chẳng đủ yêu anh.”

Tiểu Vân đột nhiên xuất hiện, hỏi một câu. Tôi giật mình.

“Không sao. Chỉ cần tôi đủ yêu cô ấy là được.” Martini tiên sinh trả lời.

“Giờ đang bận như vậy, em...” Tôi nói với Tiểu Vân.

“Tiểu Lan đối phó được.” Cô nàng cười cười, “Nghe chuyện quan trọng

hơn.”

Tiểu Vân bưng một ly rượu đến trước mặt anh ta, nói: “Ly Dry Martini

này, tôi mời anh.”

“Cảm ơn.” Anh ta gật đầu.

“Có lẽ cái hẹn sáu năm chỉ là cái cớ để chia tay.” Tiểu Vân nói.

Trên mặt Martini tiên sinh thoáng một vẻ âm u, bình thản: “Tôi không

muốn nghĩ như vậy.”

“Xin lỗi.” Tiểu Vân như không nhẫn tâm, “Tôi không có ý gì khác.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.