KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 216

“Chị Vỹ Đình và anh không hợp nhau.” Cô ấy nói, “Tuy anh không

giống người chọn khổng tước, nhưng chị ấy lại là người chọn dê chính
hiệu.”

“Có liên quan sao?” Tôi hỏi.

“Nhu cầu yêu và được yêu của chị ấy rất mãnh liệt, nhưng anh không

giống thế.” Cô ấy nói, “Hai người ở bên nhau lâu rồi, anh sẽ cảm thấy
nghẹt thở, nhưng chị ấy lại thấy không đủ.”

Tôi trầm tư, cảm thấy lời cô ấy cũng có lý.

Tôi và Lưu Vỹ Đình đều biết sau này không thể ở bên nhau. Khoảnh

khắc kia trôi qua, cuộc sống của chúng tôi đã tách ra, không hợp lại được
nữa.

Tuy bây giờ chúng tôi sánh vai bước đi bên nhau, ôn chuyện cũ, nhưng

nói là ôn lại chuyện cũ, chi bằng nói là điều trị, điều trị vết thương do tảng
đá bên phải đè nén trong lòng mỗi người.

Đi mãi đi mãi, lại đi tới gốc cây thứ ba cách giảng đường một trăm mét

về phía trái.

Trước đây luôn đứng dưới gốc cây này đợi Lưu Vỹ Đình, cái liếc mắt

cuối cùng của cô ấy cũng là ở dưới gốc cây này.

“Chẳng phải mỗi người đều có cơ hội thứ hai sao, chúng ta coi như là

may mắn rồi.” Cô ấy nói.

“May mắn?”

“Không phải trải qua nửa đời sau trong ân hận và đau thương, lại có cơ

hội đối diện lần thứ hai, lẽ nào còn không may mắn?”

Tôi nhìn gốc cây cạnh mình, không ngờ còn có thể một lần nữa đứng ở

nơi này cùng với Lưu Vỹ Đình, bèn gật đầu nói:

“Đúng là may mắn.”

Sắc trời dần tối, chúng tôi đã chuẩn bị tâm lý chia ly.

“Anh là người chọn khổng tước, chúc anh xoè đuôi.” Cô ấy nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.