Tôi chăm chú nhìn cô ấy, phát hiện thấy tinh thần cô ấy rất bình tĩnh,
ngữ khí cũng rất đạm mạc.
“Người ta đem khổng tước thêu dệt thành giáo án tiêu cực, dạy trẻ con
không được bắt chước sự kiêu ngạo và hư vinh của khổng tước. Khổng
tước không có bạn, cũng không có ai hiểu nó, nó rõ ràng có một tín ngưỡng
cao quý, mọi người lại chỉ biết nói nó cao ngạo, hư vinh, chắc chắn rất cô
đơn.”
Nói đến đây, cô ấy ngừng lại một lúc, thở dài rồi nói tiếp:
“Khổng tước cô đơn như vậy, tôi đương nhiên là chọn nó.”
Cuối cùng tôi đã biết lý do Lý San Lam chọn khổng tước.
Trước đây rất ghét định kiến của mọi người đối với người chọn khổng
tước, không ngờ bản thân mình cũng có định kiến với khổng tước.
Nhưng bây giờ định kiến cũng được, không định kiến cũng xong, đều
không sao cả.
Tôi và cô ấy đều là người chọn khổng tước, mặc dù lý do lựa chọn
không giống nhau, nhưng đều vì chọn nó mà bị xem là ham hư vinh.
Cô ấy không nói gì nữa, chỉ nhìn lên trần nhà, cứ như trần nhà là một
dải biển xanh thẳm vậy.
Sau đó cô ấy quay sang tôi. Hai chúng tôi bốn mắt nhìn nhau, không nói
gì.
Rất lâu sau, cô ấy bỗng mở miệng: “5169.”
“Hả?”
“5169, mật mã thẻ rút tiền của tôi.”
Cô ấy nói xong, chỉ vào tôi mỉm cười.
Tôi bỗng sực hiểu, cảm thấy ý thức của cô ấy có lẽ đã bắt đầu mê man.
Vội quay người lại, đâm ngay vào cột truyền dịch cạnh giường, cái cột
lắc lư hai cái tôi mới dựng nó lên được.