KHỔNG TƯỚC RỪNG SÂU - Trang 52

“Hừm…” Tôi nghĩ một lúc, “Lúc không cười đôi mắt rất to.”

Liễu Vỹ Đình ngây người ra, trông vẻ mặt như đang quyết định xem

nên cười hay không nên cười?

Cuối cùng cô ấy quyết định cười.

“Có khả năng vừa cười mà mắt vừa to không?” Cô ấy vừa cười vừa hỏi,

lại thử mở to đôi mắt.

“Cái này rất khó.” Tôi lắc đầu, “Trừ khi là cười giả tạo.”

Cô ấy cuối cùng cũng từ bỏ việc vừa cười vừa trợn cho đôi mắt vừa to

vừa tròn, cười một trận sảng khoái.

Lúc cô ấy cười mắt hơi híp lại, cong thành hình trăng khuyết, đây mới

là nụ cười ngọt ngào mà tôi biết. Lúc trước cùng nhau lên lớp, nụ cười này
luôn có thể dễ dàng đưa trái tim tôi tới một nơi thật xa thật xa.

Tuy sau khi quen với Lưu Vỹ Đình, sức đề kháng của tôi trước nụ cười

này dần dần tăng lên, nhưng bây giờ Lưu Vỹ Đình đã đi rồi, không còn lý
do cần đề kháng nữa.

Ngắm nhìn nụ cười của cô ấy, tôi hơi thất thần, cho đến khi cô ấy gọi tôi

một tiếng, tôi mới sực tỉnh nghe cô ấy nói: “Chúng ta tới bờ biển An Bình
ngắm hoàng hôn được không?” Tôi gật đầu.

Tôi chở cô ấy bằng xe máy, dọc đường không nói gì với nhau, ngay cả

lúc dừng xe đợi đèn đỏ cũng vậy.

Lần đầu tiên hẹn hò (nếu được tính là hẹn hò) lại đi ngắm mặt trời

xuống núi, quả không phải điềm hay.

Sau đó tôi lại nhớ tới Lưu Vỹ Đình.

Trước đây khi ở bên Lưu Vỹ Đình, phải sau năm phút làm nóng máy

mới cảm thấy quen thuộc, còn khi tiếp xúc với Liễu Vỹ Đình lại không có
giai đoạn cảm thấy lúng túng xa lạ.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.